Hoa Lâm Cảnh  xoa đầu cô ,  : "Vậy thì khác,    Hoa Lâm Cảnh sống thêm một  nữa, đầu thai chuyển thế ,  sẽ  còn là Hoa Lâm Cảnh nữa."
Dường như  chuyện đều  rõ ràng, Sở Phi Niên  Khương Bình với vẻ mặt khó tả: "Anh  sớm một chút thì  ."
Ở giữa sẽ bớt   nhiều chuyện phiền phức.
" cũng   thẳng với cô." Khương Bình xòe tay,  về phía Trâu Niên bên : "Thế nhưng lúc  gặp cô ở núi Long Hưng,   cô    thở của  , rõ ràng là  gặp   ,   là Diêm Quân,   bao nhiêu quỷ sai  trướng   theo lời  ,  dám  với cô ?"
"Hơn nữa,  chỉ  đột nhiên đổi Sơn Thần,    rốt cuộc  xảy  chuyện gì, nhỡ  cô    khác  những chuyện ,  tay g.i.ế.c  thì   ?"
Sở Phi Niên cắn răng,  thể phản bác.
Chủ yếu là lúc đó ngay cả bản  cô cũng  nhớ rõ.
Sau  ở nhà họ Hoa cô mới nhớ   phận Sơn Thần của , Khương Bình  cô kể  những gì   thấy trong ảo cảnh, nhưng lúc đó cô  từng hoài nghi Trâu Niên, còn nghĩ  chuyện  đến nước , Trâu Niên tiếp tục  Diêm Quân của  , cô tiếp tục  Sở Phi Niên ngay cả Thiên Đạo cũng  thể  gì , tất cả đều giữ nguyên như cũ cũng .
Chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua , những chuyện cũ  cô cũng   nhắc  nữa.
Vì  khi Khương Bình hỏi, cô   .
"Năm đó cô tá túc ở đạo quán ,  khi cô rời ,  dân  núi  lên núi đánh c.h.ế.t hai  con   họ biến thành con rối, cũng là do   giở trò quỷ." Khương Bình .
Ấn đường Sở Phi Niên nhăn , bàn tay siết chặt.
Cô  đầu  về phía Trâu Niên, còn  lên tiếng, Trâu Niên  , tiếng  quỷ dị,   chống tay xuống đất chầm chậm  lên, mặc kệ nghiệp chướng   cắn xé .
"Là   đấy." Trâu Niên : "Vì bọn họ ngăn  cho  đưa cô ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-297.html.]
Lúc đó   sắp  đối mặt với thẩm phán, thế nhưng   tìm thấy ngọc tỷ, hy vọng cuối cùng chính là Sở Phi Niên, kỳ thực hai  con   ngăn cản Sở Phi Niên rời , nhưng lúc   Sở Phi Niên  , cô bé    lóc ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Sở Phi Niên,  nỡ mà thôi.
Sở Phi Niên nhớ  chuyện lúc đó, cô nhắm mắt , lúc mở mắt   Trâu Niên, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
Trâu Niên : "Kỳ thực  thể trách ,  chỉ phái  đến thôn,  cho bọn họ   núi  yêu quái đang nguyền rủa bọn họ mà thôi,    hai  con  là yêu quái."
"Anh   Diêm Quân , còn  thỏa mãn ?" Sở Phi Niên hỏi.
Trong mắt Trâu Niên tràn đầy tham lam: "Thỏa mãn? Tham lam là vô cùng vô tận, huống hồ, nhỡ  ngày nào đó cô cũng   Thần, giống như bây giờ..."
Anh  dang hai tay ,  Sở Phi Niên: " trở thành con cá   thớt mặc cô xâu xé, cô  xem,   cam tâm đây?"
Những ác quỷ do Trâu Niên mang đến, khi    nghiệp chướng quấn   lui  xa, ngay cả ác quỷ cũng hiểu rõ, những nghiệp chướng   thể khiến cho    thể nào ngóc đầu lên  nữa.
"Hình như  đến muộn ?" Chiêm Vũ từ  núi  lên, một tay chống gậy trúc, vẫn còn đang thở hổn hển,    Sở Phi Niên bên ,   Trâu Niên bên ,  rộ lên: "Xem   chuyện vẫn diễn  suôn sẻ."
"Người của nhà họ Chiêm?" Trâu Niên  đầu   .
Chiêm Vũ gật đầu với  : "Không ngờ Diêm Quân vẫn còn nhớ đến nhà họ Chiêm chúng ."
"Nhà họ Chiêm các  chẳng  thứ  lành gì." Trâu Niên .
Chiêm Vũ hừ lạnh một tiếng,  cãi  với  ,  về phía Sở Phi Niên,  Khương Bình   Úc Tinh Hà, đột nhiên chắp tay hành lễ.
Úc Tinh Hà cũng đồng thời nhận  cái cúi chào  thì giật , vô thức  né tránh, nhưng Khương Bình  : "Né cái gì? Có thể nhận."
" đúng đúng,  thể nhận." Chiêm Vũ hành lễ xong  dậy, khom lưng phủi lá rụng dính  đầu gối, : "Năm đó tổ sư gia nhà chúng   ngang qua miếu Sơn Thần  núi Hoành Đỉnh, đói bụng cồn cào, ăn một chút đồ cúng trong miếu Sơn Thần, lúc   gốc cây nghỉ ngơi, phát hiện  cây  treo một xâu tiền, tổ sư gia lấy  ba đồng, từ đó mới  nhà họ Chiêm chúng  ngày nay."