Cô   mất mấy trăm năm mới  thể hóa hình, ngày hóa hình hôm đó, một đứa trẻ mười mấy tuổi vô tình  lạc  núi,  tìm  đường xuống núi, nên chạy đến miếu Sơn Thần.
"Anh là  duy nhất trong thôn  thể  thấy ." Sở Phi Niên chầm chậm .
Trâu Niên lúc đó cũng giống như Sở Phi Niên  , khi rảnh rỗi thường chạy lên núi, ở miếu Sơn Thần cả ngày, gọi cô là Sơn Thần đại nhân, hỏi cô  nhiều câu hỏi kỳ quặc.
Gần tối, Sở Phi Niên sẽ đưa   xuống núi, đến chân núi,  lớn trong thôn gọi   là: "Tiểu Niên!"
Trâu Niên đáp một tiếng, cõng sọt tre chạy về phía đó, sắp chạy  khỏi rừng cây thì dừng ,  đầu vẫy tay với cô: "Sơn Thần đại nhân, ngày mai con  đến tìm !"
Đây là cảnh tượng mà Sở Phi Niên  thấy trong ảo cảnh của nhà họ Hoa.
Cũng bởi vì cảnh tượng , cô mới nhớ  chuyện  từng là Sơn Thần.
Sơn Thần của núi Hoành Đỉnh vốn là Sở Phi Niên, còn  bé tên Trâu Niên ,  thành niên bao lâu thì  bệnh, thầy lang trong thôn bó tay, Trâu Niên chỉ  thể ngày ngày chờ chết.
Theo từng bước chân của Sở Phi Niên tiến gần, bóng tối do Trâu Niên tạo  dần dần tan biến, miếu Sơn Thần  xuất hiện bên cạnh.
"Ngày  chết,   đến đây." Sở Phi Niên dừng  bên cạnh miếu Sơn Thần,  Trâu Niên: "Anh     chết..."
Sở Phi Niên lúc đó,  ước ao cuộc sống    chân núi, vì ,  khi Trâu Niên c.h.ế.t  ở  miếu Sơn Thần.
"Sau đó, cũng chính    từ  tìm  biện pháp,   thể giúp  biến thành ." Sở Phi Niên nghiêng đầu: " thật sự  tò mò, rốt cuộc từ     nhiều cách kỳ quái như , che giấu tai mắt thiên đạo,   gì thì ."
Sở Phi Niên tin lời  , thật sự biến thành ,  sinh  trong miếu Sơn Thần, cũng mất  tất cả ký ức khi còn là Sơn Thần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-294.html.]
Còn Trâu Niên,  thế cô, trở thành Sơn Thần của miếu Sơn Thần,  phận của bọn họ hoán đổi cho , Sở Phi Niên trở thành đứa trẻ duy nhất trong thôn  thể  thấy Sơn Thần, ngay cả cái tên của cô, cũng là do Sơn Thần đặt, đến cả tượng thần trong miếu Sơn Thần, cũng dần dần biến thành hình dáng  nét tương tự với Trâu Niên.
"Tại  cô  nhớ  những chuyện ?" Diêm Quân  Sở Phi Niên   đến  mặt, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Giờ phút , âm khí mà   mang đến    tan biến, nơi  là núi Hoành Đỉnh, mà Sở Phi Niên mới là Sơn Thần của núi Hoành Đỉnh, đây là địa bàn của cô.
Bởi , ngay từ đầu Sở Phi Niên   chỗ dựa nên  sợ.
Sở Phi Niên    hỏi, đưa tay đặt lên vai  : "Nhờ phúc của  còn gì? Anh  dùng trận pháp của nhà họ Hoa để nhốt , hoặc là trực tiếp dùng ký ức  sơn tặc g.i.ế.c hại thôn dân để kích thích , khiến     oán khí khống chế biến thành ác quỷ, đến lúc đó   thể danh chính ngôn thuận g.i.ế.c , công đức khí vận của  đương nhiên sẽ thuộc về , đáng tiếc, mượn trận pháp của nhà họ Hoa,  khiến  nhớ  những chuyện xa xưa hơn."
Cô khẽ  một tiếng: "Trâu Niên, từ khoảnh khắc đó,    g.i.ế.c c.h.ế.t , dễ như trở bàn tay, còn , nên trốn tránh , mãi mãi đừng xuất hiện  mặt  nữa."
"Bổn quân cho rằng, cô  sống chung với  dân trong thôn lâu như ..." Diêm Quân  cô,  nhạo: "Bổn quân  đánh giá quá cao vị trí của bọn họ trong lòng cô."
"Có lẽ ." Sở Phi Niên  giải thích với  .
Năm đó  khi  chuyện kết thúc, cô   trở  núi Hoành Đỉnh, những  dân trong thôn  chết, do chính tay cô tiễn họ đầu thai chuyển thế, vì , cho dù là trong ảo cảnh, cô cũng  rõ ràng tất cả những điều   qua , tất cả những gì trong ảo cảnh  thể ảnh hưởng đến cô.
Huống hồ, cô còn  thấy hạt vừng nhỏ  khi đầu thai chuyển thế.
 những điều , đều  cần thiết  giải thích với Trâu Niên.
Cô  Trâu Niên chằm chằm, đồng tử vẫn là màu vàng kim, thế nhưng nghiệp chướng đang giãy giụa gào thét quanh  cô bắt đầu leo lên  Trâu Niên.
"Nên trả  cho  ." Sở Phi Niên thờ ơ  Trâu Niên.
Trâu Niên  thể động đậy, chỉ  thể  yên tại chỗ, trơ mắt  những nghiệp chướng vốn  tách  khỏi   từng chút một bò trở .