“Chúng   giao dịch, nhưng  từng thỏa thuận   tiết lộ giao dịch đó cho  khác .” Hoa Lâm Cảnh  Diêm Quân,  .
Anh  giơ tay lên, cánh tay lập tức  một lớp oán khí bao phủ,  đó nứt toác .
Hồ Nhàn vốn đang kinh ngạc vì lời  của Hoa Lâm Cảnh, lúc  hét lên một tiếng, biến thành hình , cũng  quan tâm đến Tiểu Tam Hoa  rơi xuống đất, lao về phía Hoa Lâm Cảnh: “Tay của  sắp gãy !”
Hoa Lâm Cảnh run vai một cái, cả cánh tay rơi xuống đất, vết thương đen ngòm,  hề  m.á.u chảy .
Gương mặt vốn  trắng bệch của   lúc  càng thêm tái nhợt.
“May mà chỉ gãy mỗi tay thôi.” Hoa Lâm Cảnh thở dài,  về phía Sở Phi Niên: “Xem  giao dịch giữa  và Diêm Quân  đổ bể , chúng   giao dịch khác nhé?”
Diêm Quân lạnh lùng  Hoa Lâm Cảnh, nhưng chỉ trong chốc lát,    kìm nén sự tức giận, khôi phục  vẻ ung dung tự tại: “Hoa Lâm Cảnh,   đang giở trò gì đây? Rõ ràng chỉ cần giao dịch thành công, cả  và  đều   thứ  , bây giờ     nuốt lời?”
“   nuốt lời, mà Diêm Quân  nuốt lời.” Hoa Lâm Cảnh đưa bên vai  mất cánh tay về phía  : “Nếu  thì  giúp  nối  cánh tay  ,   chúng   thể tiếp tục giao dịch  đó, bây giờ   thể g.i.ế.c Úc Tinh Hà cho , còn  sẽ   thứ  .”
Anh  tỏ vẻ dễ  chuyện.
Hồ Nhàn  Hoa Lâm Cảnh,  đó chạy về phía Sở Phi Niên, còn  quên bế theo Tiểu Tam Hoa đang cọ cọ  chân .
Úc Tinh Hà chỉ  Sở Phi Niên.
“Đã  bàn giao dịch thì cùng  bàn .” Sở Phi Niên , thản nhiên  Hoa Lâm Cảnh và Diêm Quân: “Vừa  hôm nay chúng  giải quyết hết  chuyện ở đây luôn.”
Hoa Lâm Cảnh định giơ tay lên vỗ tay, nhưng  khựng ,  gượng gạo: “Muốn vỗ tay một cái mà quên mất  chỉ còn mỗi một tay.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-291.html.]
Diêm Quân vốn đang đối mặt với Hoa Lâm Cảnh, lúc    ,  thẳng  mắt Sở Phi Niên: “  thể cho   sống  một  nữa với  phận con , Phi Niên, cô  thể đưa  điều kiện gì để thuyết phục  ?”
“Anh thấy thế nào?” Sở Phi Niên  Hoa Lâm Cảnh, nhướn mày hỏi.
Hoa Lâm Cảnh : “Thứ   chỉ  một, đó là  sống  một  nữa với  phận con .  thứ   thể cho các    giống , Diêm Quân  g.i.ế.c Úc Tinh Hà,   thể  tay   . Còn cô…”
Anh   Sở Phi Niên, trong tay còn  đang nắm chặt nửa đồng xu: “Cô   vai trò của Úc Tinh Hà trong câu chuyện  là gì ? Còn cả tung tích của Khương Bình nữa,   thể  cho cô .”
Nhìn thấy nửa đồng xu trong tay Hoa Lâm Cảnh, phản ứng đầu tiên của Úc Tinh Hà là đưa tay lên sờ cổ áo ,  sờ thấy sợi dây chuyền vàng, kéo , nửa đồng xu   Sở Phi Niên tu bổ, vẫn còn một vết nứt màu vàng kim, vẫn đang  yên vị  cổ .
“Vẫn còn.” Úc Tinh Hà  với Sở Phi Niên.
“Ừm.” Sở Phi Niên đáp .
Từ khi cô quen  Khương Bình,   chỉ  12 đồng rưỡi, cô  từng  thấy nửa đồng xu nào khác,  mà bây giờ, cô   thấy nó trong tay Hoa Lâm Cảnh.
Trong lúc Sở Phi Niên đang trầm ngâm suy nghĩ, Diêm Quân bỗng  lớn: “Thứ cô  chỉ   mới cho cô , cô quên mất  là ai  ?”
“Ai  chỉ   mới cho   ?” Sở Phi Niên  hồn: “Lần   đến tìm , đề nghị chuyện đó,  khi suy nghĩ kỹ càng,  thấy cũng  tệ. Chỉ cần nghiệp chướng    biến mất, với  công đức ,  cũng  thể  thần mà, đúng ?  thấy vị trí Diêm Quân  cũng  tệ,  bằng  nhường  cho  nhé?”
Nét mặt Diêm Quân cứng đờ.
Hoa Lâm Cảnh trông như thể đang xem một vở kịch : "Vậy, rốt cuộc  nên giao dịch với ai đây?"
"Điều  còn cần  nghĩ ?" Hồ Nhàn thò đầu  từ phía  Sở Phi Niên, tuy Diêm Quân trông  đáng sợ, nhưng cô  vẫn kiên quyết  về phía Sở Phi Niên, lập tức  với Hoa Lâm Cảnh: "Anh nghĩ   thể g.i.ế.c c.h.ế.t Úc Tinh Hà ư? Anh đang tự g.i.ế.c chính  đó?"
"Hình như..." Hoa Lâm Cảnh nhướng mày: "Cũng đúng."