“Không .” Sở Phi Niên uống gần nửa ly sữa, cuối cùng cũng nhớ  phản ứng kỳ lạ của Hạ Chiêu và Tiểu Cao  đường về, cô chợt hiểu : “Mọi  đều nghĩ em đang giận hả?”
Úc Tinh Hà gật đầu.
Sở Phi Niên phần sữa còn  cho : “Em … giận, nhưng  giận , em  tự kiểm điểm  bản , em nên  rõ  chuyện với .”
“Diêm Quân mà em từng gặp.” Sở Phi Niên : “Trước khi trở thành Diêm Quân,   là sơn thần của núi Hoành Đỉnh, còn em lúc đó là một đứa trẻ mồ côi ở trong thôn  chân núi Hoành Đỉnh.”
Cô   trong thôn về từ miếu Sơn Thần,  ai  cô từ  đến, cha  là ai,  lẽ Sơn Thần  tất cả, nhưng Sơn Thần  ,  trong thôn mặc định cô là con của sơn thần.
“Ngay cả cái tên Sở Phi Niên  cũng  lấy từ miếu Sơn Thần, còn em lớn lên bằng cơm của trăm nhà, theo thầy lang trong thôn học cách nhận  thảo dược, học cách chữa bệnh, kỳ thực lúc đó thầy lang trong thôn cũng   nhiều, em học  cũng  nhiều…” Sở Phi Niên .
 Sở Phi Niên lúc đó  hề nghĩ đến những điều , cô chỉ cần  thời gian là sẽ lên núi.
Có khi là  hái thuốc,  khi là  miếu Sơn Thần, ở  miếu Sơn Thần một hai ngày  mới trở về.
“Chỉ  em mới  thể  thấy Sơn Thần.” Sở Phi Niên : “Em cứ nghĩ, ngày tháng cứ thế trôi qua, cho đến một ngày em già , đến lúc đó,  lẽ em vẫn một ,  lẽ em  kết hôn sinh con, con cháu đầy đàn, còn em tóc bạc trắng, Sơn Thần chắc chắn vẫn như .”
Cô  tưởng tượng  nhiều về tương lai, nhưng những gì cô tưởng tượng đều  thành hiện thực.
“Thôn của chúng em trăm năm nay  từng   ngoài đến, nhưng ngày hôm đó   bọn cướp đến, còn em thì đang ở  núi, đợi đến khi em xuống núi…” Sở Phi Niên dừng  một chút, đưa tay lấy cốc nước  bàn .
Úc Tinh Hà nhét một cốc nước ấm  tay cô, nhân tiện nắm lấy tay còn  của cô.
Sở Phi Niên nhấp một ngụm nước,  dịu cổ họng, mỉm  với Úc Tinh Hà,  hiệu   , cô tiếp tục : “Người trong thôn đều  chết, bọn cướp vẫn còn đó, chúng đang tìm kiếm  sống sót,  thấy em đang xuống núi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-274.html.]
Khi lưỡi d.a.o của tên cướp c.h.é.m về phía cô, Sơn Thần xuất hiện đỡ lấy lưỡi d.a.o đó.
“Những gì em  thấy trong ảo cảnh nhà họ Hoa cũng là như , ảo cảnh đó  em mãi mãi ở  trong thôn,  khi bọn cướp xuất hiện, vô    ngăn cản em lên núi  đó, nhắc nhở em bọn cướp sẽ xuất hiện, chỉ cần em lúc đó    trong thôn tránh bọn cướp, họ sẽ  chết.” Sở Phi Niên nhếch miệng, lạnh lùng .
Đáng tiếc, cô vẫn luôn nhớ rằng đó là ảo cảnh, vẫn luôn nhớ rằng cô  rời khỏi đó,   ở  đó mãi mãi, vì  cô    theo ý của ảo cảnh.
Sở Phi Niên khẽ nhíu mày, : “ mà…”
Cô dừng , ánh mắt đảo qua phòng khách.
Phía bên  phòng khách là cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, rèm cửa  kéo kín,   thấy cảnh đêm bên ngoài, trong phòng khách chỉ  cô và Úc Tinh Hà đang ,  còn ai khác nữa.
“ mà ?” Úc Tinh Hà truy hỏi.
Sở Phi Niên thu hồi tầm mắt,   mắt , : “Em còn phát hiện  một  chuyện, nhưng em  hiểu rõ, đợi em hiểu rõ  sẽ  với .”
Nói xong, cô  kéo câu chuyện trở , tiếp tục kể về chuyện Sơn Thần xuất hiện cứu cô.
“Sơn Thần tức giận,  g.i.ế.c hết bọn cướp.” Sở Phi Niên : “Sơn Thần của núi Hoành Đỉnh tồn tại là vì thôn  chân núi,  dân cung phụng Sơn Thần, thôn  còn,  dân đều c.h.ế.t hết, Sơn Thần của núi Hoành Đỉnh   sẽ  còn tín ngưỡng, chắc chắn sẽ biến mất, nhưng    động tâm sát, g.i.ế.c c.h.ế.t bọn cướp…”
Không chỉ g.i.ế.c c.h.ế.t bọn cướp, Sơn Thần thậm chí còn rời khỏi núi Hoành Đỉnh.
Rời khỏi núi Hoành Đỉnh, đến thế giới bên ngoài, Sở Phi Niên mới  bên ngoài đang xảy  chiến tranh, bọn cướp đó  tránh chiến tranh nên mới chạy  núi Hoành Đỉnh, kết quả phát hiện trong đó  một cái thôn, chúng  g.i.ế.c  trong thôn,  chiếm lấy nơi .
Vô   bên ngoài  tha hương cầu thực, thậm chí, ngay bên ngoài núi Hoành Đỉnh  xa còn  một chiến trường, xác c.h.ế.t la liệt, cả đất trời nhuốm màu máu.