Sở Phi Niên   thấy, cô   điểm xuất phát đó, cô chỉ là một đoạn dây lơ lửng  thế giới ,   điểm xuất phát cũng   điểm kết thúc.
 Sở Phi Niên bây giờ giống như  tìm  điểm xuất phát đó.
Đợi Úc Tinh Hà ngủ, Sở Phi Niên  trong sân, Khương Bình  về,  bên cạnh, trong tay cầm một cái hồ lô to bằng ngón tay cái.
"Cô   chuyện gì ?" Khương Bình hỏi cô.
Sở Phi Niên : "Nhớ   nhiều chuyện  quên."
Cô  bầu trời đêm, hỏi: "Còn ? Bao nhiêu năm qua, rốt cuộc   điều tra  gì?"
"Có chắc cô   ?" Khương Bình đặt hồ lô bên cạnh cô, trong hồ lô nhốt chính là lão tổ nhà họ Hoa ,  : " sợ cô  chịu nổi."
"Vậy thì đừng  nữa." Sở Phi Niên  chút do dự .
Khương Bình  cô, Sở Phi Niên một tay chống cằm, mắt   bể bơi, thở dài: "  câu cá."
Mặc dù gần sáng mới ngủ, nhưng Úc Tinh Hà vẫn dậy  sớm,    ban công tầng hai  xuống ,  thấy Sở Phi Niên, đang định xuống tầng một, thì khóe mắt chú ý đến góc sân  động tĩnh, dường như  thứ gì đó run lên.
Chỗ dựa  chân tường  là một cái hồ nhỏ, bên trong nuôi vài bông hoa s.ú.n.g và một  cá cảnh, đáy hồ  trải đá cuội sạch sẽ.
Úc Tinh Hà  về phía đó mới thấy rõ thứ  động đậy là cái gì.
"Côđang câu cá ?" Úc Tinh Hà  từ tầng hai xuống, đến bên hồ cá hỏi.
Sở Phi Niên chuyển chiếc ghế  cạnh bể bơi đến đây, bên cạnh dựng một chiếc cần câu, thứ mà Úc Tinh Hà  thấy rung động lúc nãy chính là chiếc cần câu đó.
Nghe thấy Úc Tinh Hà hỏi, Sở Phi Niên,  vốn đang nhắm mắt lim dim, mở mắt , ậm ờ đáp  một tiếng,  duỗi ,  dậy vận động, hỏi: "Đi ăn sáng ?"
Ăn sáng xong cũng nên xuống núi .
Sóng điện thoại  núi  thật sự   lắm, lúc  lúc , chỉ  khi đến gần ngôi nhà cũ sóng mới  định.
Không  mạng, Sở Phi Niên thậm chí còn  thể chơi mạt chược.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-203.html.]
"Đợi  thu dọn một chút." Úc Tinh Hà  xong, xoay  chạy  trong nhà.
Sở Phi Niên   ngoài: " đến chỗ ăn cơm đợi !"
Bất kể Úc Tinh Hà   thấy  , cô   thẳng  khỏi sân, dừng  ở cổng,  trái  , chọn một hướng   về phía đó.
Đi   bao lâu, cô  gặp Dương đại sư cùng những  khác.
Dương đại sư  cô với ánh mắt vô cùng phức tạp, khi Sở Phi Niên đến gần, ông  hạ giọng hỏi: "Hôm qua cô gặp  chuyện gì trong đại trận nhà họ Hoa ?"
Không chỉ Dương đại sư  , những  khác cũng  , nhưng so sánh , Lỗ đại sư cùng những  khác càng    phận của Sở Phi Niên hơn.
Tối hôm qua trở về, từng  kéo Dương đại sư  hỏi chuyện , nhưng Dương đại sư cũng  thể trả lời .
Thân phận của Sở Phi Niên, ông  cũng  .
"Huyễn trận." Sở Phi Niên , cô đưa tay chỉ  n.g.ự.c Dương đại sư, khẽ cong môi: "Trong lòng ông cất giấu điều gì, ở bên trong sẽ  thấy điều đó."
Tối hôm qua, đối với Úc Tinh Hà cùng những  khác bên ngoài, thời gian trôi qua thực chất  đến một tiếng đồng hồ, nhưng đối với Sở Phi Niên, cô  trải qua hơn 10 năm bên trong, đó là ký ức ẩn giấu trong lòng cô.
Úc Tinh Hà  mới chạy từ phía  đến,  thấy câu  phía  của Sở Phi Niên,  chút hoang mang: "Mọi  đang  gì ?"
Dương đại sư  định  nhịp tim, thu hồi tầm mắt  Sở Phi Niên, kể  chủ đề  .
Trong lòng mỗi  đều cất giấu những bí mật, ông  cũng  ngoại lệ, thứ  thể ẩn giấu sâu trong lòng, đương nhiên cũng là thứ sẽ  dễ dàng lấy  cho  khác , khi Sở Phi Niên   sang, Dương đại sư  một thoáng hoảng hốt.
Chờ cơn hoảng hốt  qua , ông   nhịn   về phía Liễu đại sư bên cạnh, hạ giọng : "Nếu  rơi  trận pháp là ,   chắc   thể  ."
Bọn họ đang thảo luận phía , Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà   đến phía , Úc Tinh Hà  Dương đại sư giải thích, vô thức hỏi: "Đó là thứ khiến cô sợ hãi nhất ?"
"Chưa chắc." Sở Phi Niên .
Đại trận của nhà họ Hoa chủ yếu nhằm  những quỷ vật xâm nhập , oán khí càng nặng, càng dễ kích hoạt đại trận, mà thứ mà oán linh cất giấu trong lòng, phần lớn là những gì  trải qua  khi chết,  ít trường hợp khác.
 dù là ký ức   ký ức ,  là thứ  cất giấu trong lòng, thì đó chính là thứ dễ dàng khiến    mắc kẹt nhất.
Sở Phi Niên nghĩ đến mười mấy năm  trải qua trong trận pháp, : "Trời xui đất khiến   phá vỡ trận pháp, nếu   sẽ  thấy  nữa."