Hình dạng giá nến hai bên kỳ quái, Sở Phi Niên liếc mắt , miễn cưỡng nhận  đó là một  hai tay nắm cổ, ngửa đầu há to miệng, sắc mặt dữ tợn.
Mà những ngọn nến đó rực cháy từ trong miệng những  .
Cô thu hồi tầm mắt, bước chân về phía .
Cứ  mãi cứ  mãi, cảnh tượng trái     hề  đổi, thời gian dài, sẽ  một loại ảo giác như vĩnh viễn  bao giờ  đến cuối đường,  lẽ    sớm nhịn    đầu   đường cũ.
 Sở Phi Niên  dừng bước, chỉ  phía  từng bước từng bước  tới.
Phía  cô, những ngọn nến  lượt tắt, trong bóng tối vô tận, dường như   nhiều bóng đen đang giãy giụa, vươn tay về phía cô, chỉ đợi cô dừng  sẽ đưa tay kéo cô  trong.
Cũng     bao lâu, cuối cùng phía  cũng  sự  đổi.
Là một đài cao ẩn hiện trong bóng tối,  đài cao đặt một cỗ quan tài khổng lồ.
Bước chân Sở Phi Niên nhanh hơn vài phần, nhưng ngay  lúc cô  đến  đài cao, đang  bước chân lên bậc thang, hai bên ngọn nến “phụt” một tiếng đồng loạt tắt.
Mà cô rơi  bóng tối mịt mù   thấy gì.
Sở Phi Niên một chân còn đang giơ lên dừng  giữa  trung, cô mím môi, chân giơ lên rơi xuống, nhưng  giẫm lên bậc thang, ngược  giẫm   , cứ như  bất ngờ ngã về phía , trong bóng tối  ngừng rơi xuống.
Cảm giác mất trọng lượng  khiến Sở Phi Niên cảm thấy  khó chịu.
Tối đen như mực, xung quanh   gì, cô  thể khống chế, chỉ  thể  ngừng rơi xuống, rơi xuống, cũng   khi nào mới kết thúc.
Sở Phi Niên dần dần dâng lên sự mất kiên nhẫn, sự mất kiên nhẫn  theo sự rơi xuống   điểm dừng mà trở nên càng ngày càng rõ ràng, cô  tiếp tục như  lý trí sẽ  mài mòn  , vì  nhắm mắt , cố gắng hết sức để bản  bình tĩnh.
Ngay  lúc cô nhắm mắt , cô cảm nhận   gió thổi ngược  mặt, ngay  đó bên tai bắt đầu  âm thanh, từ nhỏ đến lớn, còn  ánh sáng kích thích mí mắt của cô.
Sở Phi Niên  mở mắt ,   thấy một khuôn mặt  cách đó  xa, khuôn mặt đó  xa lạ  quen thuộc,  mặt lấm lem, đang lo lắng sốt ruột  chuyện với cô.
“Tiểu Niên, nắm chặt đừng buông tay! Cô đợi ở đây,   gọi cha tới!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-196.html.]
Nói xong câu ,  trai  bên vách núi vội vàng bò dậy,  xuống núi tìm , nhưng mới chạy  vài bước,  lo lắng   , Sở Phi Niên sẽ rơi xuống,   nghiến răng, cúi đầu  thắt lưng của , đưa tay cởi dây lưng.
“Tiểu Niên, cô nắm lấy dây lưng của tô,  kéo cô lên!” Chàng trai  cởi dây lưng,  hét lớn với Sở Phi Niên.
 ngay lúc , Sở Phi Niên nắm lấy một cây khô bên vách núi khựng , vô thức về phía cây khô  đang nắm, ngay  đó, cây khô gãy, cô  bắt đầu rơi xuống.
“Tiểu Niên!” Chàng trai hét lớn một tiếng.
Vào lúc Sở Phi Niên rơi xuống vẫn còn đang thất thần, cô  bàn tay  vẫn nắm chặt đoạn cây khô , nhỏ như , còn dính bùn đất, mu bàn tay còn  vết trách    xước ở .
“Ngốc  ?” Giọng  bất đắc dĩ vang lên bên tai cô, ngay  đó một dây leo trói chặt eo cô, kéo cô đặt xuống đất.
Sở Phi Niên còn   vững, một bàn tay  xoa đầu cô.
Sở Phi Niên  ông  xoa đến mức lắc lư vài cái, suýt nữa thì ngã xuống đất, vội vàng đưa tay nắm lấy áo khoác của ông  miễn cưỡng  vững,  lắc lắc đầu,  hất bàn tay  đầu xuống: “Đừng xoa đầu !”
“Còn giận  ? Nếu   do con, con  ngã c.h.ế.t .” Mặc dù   miệng  như , nhưng vẫn lấy tay xuống khỏi đầu cô, ngay  đó  xổm xuống  mặt cô.
Sở Phi Niên hai tay ôm đầu xoa tóc, khi  thấy   xổm  mặt , hai mắt trừng lớn.
“Sao ? Mới một ngày  gặp, Tiểu Phi Niên  quên   ?”
Người  mắt ,   Diêm Quân thì là ai?
Tuy nhiên, Sở Phi Niên  bàn tay của ,    , nhớ , lúc  Diêm Quân vẫn chỉ là sơn thần của núi Hoành Đỉnh, mà nơi , chính là núi Hoành Đỉnh, là nơi cô sinh  và lớn lên.
Sở Phi Niên  đầu  xung quanh, mơ hồ cũng nhớ  chuyện xảy .
Lúc cô và bạn bè trong thôn lên núi chơi đùa, vì gặp  loại thảo dược mà hôm qua mới học với sư phụ, vì  đưa tay  hái thảo dược xuống, kết quả  chân trượt, nên ngã xuống, sơn thần  cứu cô.
Trở về làng,  trong thôn đều tưởng cô  ngã chết, khi  thấy cô bình an trở về, truy hỏi cô chuyện gì  xảy .
Sở Phi Niên kể chuyện sơn thần cứu .
Đối với  trong thôn, bọn họ  sớm  núi Hoành Đỉnh  sơn thần, miếu sơn thần  núi do bọn họ xây dựng, mỗi dịp lễ tết, mặc dù trong nhà   gì ăn, nhưng vẫn lên núi cúng bái sơn thần.