Hạ Chiêu chỉ tiễn Úc Tinh Hà lên máy bay,   cùng , Hạ Chiêu vốn   cùng, nhưng    nơi Úc Tinh Hà đến   nơi    thể .
Sau khi tiễn Úc Tinh Hà lên máy bay,   cũng mua vé máy bay về thành phố A.
Không lâu  khi Sở Phi Niên cúp máy, quỷ sai địa phương  chạy tới, thở hổn hển  Sở Phi Niên, dè dặt hỏi: “Đại nhân  gì căn dặn ạ?”
“Điện thoại.” Cô đưa tay về phía quỷ sai.
Quỷ sai ngây  một lúc,  đưa, còn rụt tay : “Đại nhân, điện thoại   thể tùy tiện cho  khác xem…”
Một lát , Hồ Nhàn  xổm bên cạnh quỷ sai khuyên nhủ: “Đại nhân  xem điện thoại của ,  đưa cho đại nhân là  ? Còn bắt đại nhân  tự   tay,  là quỷ sai  mấy?”
“Số 15…” Quỷ sai buồn rười rượi.
Hồ Nhàn : “Số 15 ,   kém  11 một chút,  11   điều, đại nhân  xem điện thoại,    đưa luôn…”
“Hả?” Quỷ sai ngẩn : “Số 11 đưa thật ?”
“Đưa chứ.” Lúc đó Hồ Nhàn  mặt ở hiện trường, gật đầu chắc nịch.
Số 11  , lập tức  còn lo lắng nữa.
Dù  cho dù cấp   truy cứu chuyện , cũng nên truy cứu  11 .
Sở Phi Niên lấy điện thoại của   dùng một chút thôi, cô chỉ xem thông tin của Úc Tinh Hà, ánh mắt dừng   tuổi thọ của ,  thấy dòng chữ đó quả thực  nhiều hơn 5 năm so với , cô mới thở phào nhẹ nhõm, trả điện thoại  cho quỷ sai  15.
Quỷ sai  15 ôm điện thoại vội vàng chạy .
“Cô lấy Vưu Điềm Điềm đổi tuổi thọ cho Úc Tinh Hà hả?” Khương Bình  thấy hết hành động của Sở Phi Niên, cũng  thấy thông tin của Úc Tinh Hà.
Hồ Nhàn vốn đang l.i.ế.m lông,  thấy câu  lập tức ngẩng đầu  sang, buột miệng : “Đại nhân, Úc Tinh Hà sắp c.h.ế.t ?”
Sở Phi Niên lạnh lùng  sang: “Biết  chuyện  hả?”
Hồ Nhàn lập tức ngậm chặt miệng.
“Tìm  khí tức của Liệu Giác ?” Sở Phi Niên  trả lời câu hỏi của Khương Bình, mà hỏi Hồ Nhàn.
Hồ Nhàn gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-179.html.]
Úc Tinh Hà gọi điện thoại đến  là rạng sáng, xe buýt ở đây bắt đầu chạy từ 5h30 sáng, nhiệt độ càng ngày càng thấp, trời cũng sáng muộn hơn.
Lúc 5h30, trời vẫn tối mịt,  thêm sương mù, xe buýt chạy từ xa tới giống như từ trong màn sương mù dày đặc chạy , khá đáng sợ.
Xe buýt dừng , Sở Phi Niên và Khương Bình lên xe, Hồ Nhàn cũng  theo phía .
Giờ   xe buýt   nhiều , lúc Sở Phi Niên lên xe, chỉ  một thanh niên  ở ghế dành riêng cho  già, phụ nữ  thai và  khuyết tật, thanh niên đeo tai , đang tựa  cửa sổ ngủ gật.
Sở Phi Niên    phía , mà  bên cạnh thanh niên, cũng  cần vịn tay nắm phía , nhưng  hề  ảnh hưởng bởi sự xóc nảy của xe,  vững vàng cúi đầu  đối phương.
Tài xế khi lái xe  thấy cảnh tượng  qua gương chiếu hậu,  nhịn  lên tiếng nhắc nhở: “Người , cô tìm chỗ  , nhiều chỗ trống như ,  như  cẩn thận ngã đấy.”
“Ừ.” Sở Phi Niên đáp  một tiếng,  xuống phía  thanh niên.
Dù  bây giờ  xe cũng   nhiều , nhiều chỗ trống như     cũng , tài xế thấy cô  xuống thì   nữa.
Hồ Nhàn  xổm  chân Sở Phi Niên, móng vuốt hướng về phía thanh niên  rục rịch: “Đại nhân, chính là cô ! Chúng   tay luôn bây giờ ? Xé lớp da của cô  , là  thể đánh cô  trở  nguyên hình!”
Khương Bình  phía  họ,  Hồ Nhàn , lập tức lên tiếng: "Trên xe vẫn còn ,   tay cũng  tạo thuật che mắt chứ."
Sở Phi Niên   , từ chối cho ý kiến.
 ngay lúc , chiếc xe bỗng nhiên xóc nảy, Hồ Nhàn  lắc lư suýt chút nữa thì ngã, may mà Sở Phi Niên  kéo nó . Vừa mới  vững, Hồ Nhàn  xù lông: "Chạy mất !"
Nó chui đầu qua khe cửa sổ đang hé mở, đuổi theo bóng đen  mới chui  ngoài.
"Con hồ ly    việc  đấy?" Khương Bình hỏi.
Sở Phi Niên nhíu mày, trong lòng  chắc chắn.
Hồ Nhàn  nhát gan,    đối phó  với Liêu Giác  .
May mắn , xe buýt nhanh chóng đến trạm tiếp theo. Sở Phi Niên và Khương Bình lập tức xuống xe,    theo hướng Hồ Nhàn đang đuổi theo.
Hồ Nhàn chỉ lo đuổi theo bóng đen phía ,  để ý rằng Sở Phi Niên và Khương Bình  theo kịp. Cô  chỉ  bắt  cái bóng đen đó, cắm đầu chạy thục mạng. Chạy một hồi, đến một nơi vắng vẻ, bóng đen đột nhiên dừng .
"Hồ ly nhỏ, mày theo tao  gì?" Liêu Giác từ từ     cô .
Hồ Nhàn dừng  cách cô   đầy 10m, hừ một tiếng: "Đương nhiên đến bắt cô!"