Một lát , Úc Tinh Hà cùng Hạ Chiêu lên xe rời , Hồ Nhàn ở .
Sở Phi Niên  bên đường  theo, mãi cho đến khi chiếc xe biến mất, cô mới thu hồi ánh mắt  về phía Hồ Nhàn: “Tìm Liêu Giác hoặc là cơ thể của , cô tìm  cái nào thì tìm cái đó .”
Cơ thể của Sở Phi Niên  dễ tìm,  mang cơ thể cô  rõ ràng  động tay động chân lên cơ thể cô, che giấu khí tức của cô.
Thậm chí còn cắt đứt mối liên hệ giữa cô và cơ thể của .
Mà Liêu Giác, rõ ràng là dễ tìm hơn một chút, Hồ Nhàn  từng đến biệt thự giữa hồ, nơi đó còn lưu  khí tức của Liêu Giác, Hồ Nhàn vẫn còn nhớ.
 Sở Phi Niên vẫn dẫn cô  lên núi Hoành Đỉnh, tìm đến miếu Sơn Thần.
Nhìn thấy tượng đá Sơn Thần vốn  vỡ vụn nay  khôi phục nguyên vẹn, Sở Phi Niên  ngạc nhiên, chỉ  với Hồ Nhàn: “Hãy ghi nhớ khí tức ở đây, cơ thể của   ở đây  lâu, ít nhiều cũng nhiễm  khí tức của miếu Sơn Thần .”
Quan trọng hơn là, đối phương đến miếu Sơn Thần mang cơ thể của cô ,  lẽ cũng nhiễm khí tức của miếu Sơn Thần.
Hồ Nhàn gật đầu, nghiêm túc ghi nhớ khí tức ở đây, chỉ là khi cảm nhận  một luồng khí tức mạnh mẽ trong đó, cả  Hồ Nhàn bắt đầu run rẩy, chân cô  mềm nhũn,  quỳ xuống đất.
Sở Phi Niên vẫn luôn chú ý đến cô , thấy  thì đưa tay đặt lên đầu cô ,  nhịn  xoa xoa vài cái: “Đừng sợ.”
Nỗi sợ hãi trong lòng Hồ Nhàn lập tức giảm bớt, ban đầu cô  chỉ  ghi nhớ khí tức  tượng đá Sơn Thần, nhưng  phát hiện trong những luồng khí tức hỗn tạp  còn lẫn lộn hai luồng khí tức quen thuộc, mặc dù hai luồng khí tức   yếu, gần như  luồng khí tức mạnh mẽ  che lấp, nhưng Hồ Nhàn  nhạy cảm với những thứ , vẫn nhận  .
“Đại nhân, Liêu Giác  từng đến đây, còn …” Cô   đầu  về phía Khương Bình.
Nụ   mặt Khương Bình như thường ngày: “Nhìn cái gì?”
Hồ Nhàn thầm nghĩ   cùng một phe với Sở Phi Niên, đến đây cũng   gì lạ, liền thu hồi ánh mắt,   gì.
Sở Phi Niên  ngạc nhiên về việc Liêu Giác  từng đến miếu Sơn Thần.
Đến khi rời , Hồ Nhàn vẫn  nhịn  hỏi: “Đại nhân, Sơn Thần của ngọn núi  còn ở đây ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-177.html.]
Luồng khí tức mạnh mẽ như , chỉ  thể là do Sơn Thần vẫn còn ở đây mới , nhưng ngôi miếu Sơn Thần   đổ nát, rõ ràng   lâu    đến cúng bái, những vị Sơn Thần  miếu thờ như thế  hầu như đều dựa  tín ngưỡng mà tồn tại.
Có  cúng bái, Sơn Thần mới  thể tồn tại, một khi  còn những thứ , Sơn Thần sẽ ngày càng suy yếu, cuối cùng tan biến giữa núi rừng.
Hồ Nhàn cảm thấy  chút kỳ lạ.
“Ừ.” Sở Phi Niên đáp: “Có thể  là còn, cũng  thể  là  còn.”
“Hả?” Cái đuôi to phía  Hồ Nhàn khựng , cô  mờ mịt, rõ ràng  hiểu lời Sở Phi Niên .
Sở Phi Niên : “Sơn Thần vẫn còn, nhưng   còn là Sơn Thần nữa.”
Khương Bình đưa tay búng  đầu Hồ Nhàn một cái, khi Hồ Nhàn dùng móng vuốt che đầu trừng mắt  ,   : “Cô  tiền  của Tần Quảng Vương là gì ?”
“Tần… Tần Quảng Vương?” Hồ Nhàn run rẩy, ôm chặt cái đuôi của : “ chỉ  ngài  là Diêm Quân của điện thứ nhất, nhưng   lúc còn sống   là , còn    ngài  từng  quan lớn,   nhiều việc lớn,  khi c.h.ế.t mới  Diêm Quân.”
“Anh   đây cũng chỉ là một vị Sơn Thần.” Khương Bình , khi  câu , ánh mắt   về phía Sở Phi Niên.
Sở Phi Niên    đang  , bèn  : “Anh  cũng nhiều đấy.”
Khương Bình: “Biết nhiều hơn cô.”
Hồ Nhàn  giữa hai  họ,  đầu  Khương Bình    Sở Phi Niên, luôn cảm thấy bây giờ   mơ hồ, nhưng  như thể  hiểu  điều gì đó.
“Ngôi miếu Sơn Thần  thờ Diêm Quân của điện thứ nhất.” Sở Phi Niên : “Anh   xuống địa phủ  Diêm Quân,  sớm  còn là Sơn Thần của ngọn núi  nữa, nhưng chỉ cần   còn tồn tại, thì khí tức của   trong miếu Sơn Thần sẽ  tan biến.”
Hồ Nhàn  cô   lập tức hiểu .
Không nhịn   đầu  , nhưng bọn họ     xa,  sớm  còn  thấy miếu Sơn Thần đổ nát  nữa.
Sở Phi Niên dẫn Hồ Nhàn  một vòng  núi,  khi tìm thấy khí tức của Liêu Giác liền  theo dấu vết  xuống,  nhanh   khỏi núi Hoành Đỉnh  về phía nội thành.
“Cô  tinh thông họa bì, còn  che giấu oán khí  ,  trộn  đám đông sẽ  dễ tìm.” Sở Phi Niên .