“…  cũng luôn  thấy.”
“Tuy  thấy nhưng video   , bọn họ   ngừng  ở giao lộ , rõ ràng rẽ , chúng    thấy họ  hướng ngược  …”
“Tại    thể như ? Lẽ nào…”
“Aaa! Đừng  nữa!” Có  thét lên chói tau.
Cô gái  video dứt khoát , căn bản  dám xem camera    thứ gì, trực tiếp rút thẻ nhớ   ném ,  cần điện thoại luôn, ném những thứ  liên quan đến Úc Tinh Hà cũng ném , xóa hết sạch, lúc  bọn họ mới thở hổn hển  những  còn .
Dường như   mới khiến họ  sợ nữa.
“Thật đáng sợ… Sau      nữa…” Có     lẩm bẩm.
Sau khi bọn họ về nhà.    chịu nổi, kể  sự việc họ  trải nghiệm lên mạng, nhưng bình luận đa phần mắng chửi mấy  đó là fan cuồng đeo bám, chẳng ai thấy thông cảm khi họ gặp chuyện quái dị như thế, thậm chí   còn nghi ngờ bọn họ tự bịa đặt  chuyện như , vì  tạo độ nóng.
Mấy  bên phía Úc Tinh Hà     chuyện , thực  hôm nay  còn việc gì khác, Hạ Chiêu dứt khoát  Tiểu Cao lái xe về chung cư Sở Phi Niên ở.
Sau khi dặn dò Úc Tinh Hà ngày mai  những việc gì, lúc  Hạ Chiêu mới dẫn Tiểu Cao vội vàng rời khỏi đó.
Trong phòng chỉ còn  hai  Úc Tinh Hà và Sở Phi Niên.
Úc Tinh Hà  nhịn cả đường  về đây, cuối cùng vì sự tò mò chiến thắng mà hỏi: “Mắt của cô… Giống như kịch bản  ư?”
“Gì cơ?” Sở Phi Niên mở tủ   hỏi.
Cô phát hiện tủ lạnh rỗng tuếch, chỉ  một vò rượu nhỏ  ngâm và mấy quả táo dúm dó    ở trong tủ lạnh bao lâu.
Cô đóng tủ lạnh ,  thấy Úc Tinh Hà tiếp tục : “Thì giống như nhiếp ảnh gia  đó, do công đức và nghiệp chướng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-158.html.]
“ .” Sở Phi Niên thản nhiên thừa nhận chuyện , xoay    thẳng Úc Tinh Hà, cô : “Trong tủ lạnh hết đồ ăn , chúng   ngoài ăn ?”
“Vậy… Chuyện   hậu quả thế nào? Cô  thể  hồn phi phách tán vì chuyện  ?”
“  lung tung thôi.” Sở Phi Niên  đến cửa  : “Anh cho rằng kết cục mà nhiếp ảnh gia  sẽ ứng nghiệm    ? Anh  biên soạn  chuyện  mà  cũng tin.”
Úc Tinh Hà im lặng,  phủ nhận.
Sở Phi Niên   nghĩ gì, cô ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy  thể để  suy nghĩ lung tung , thế là khi bước  thang máy, cô  sang Úc Tinh Hà, khẽ : “Anh   nè.”
Úc Tinh Hà vô thức    cô, thấy hai tròng mắt của Sở Phi Niên trở thành màu vàng kim.
 chẳng mấy chốc, màu vàng kim tối dần, càng lúc càng ảm đạm, cuối cùng nó  tử khí bao trùm, trở thành màu xám bạc, mà khi tử khí nồng đậm, ánh sáng như  giấu  mất, cuối cùng trở thành màu xám tro vô cùng âm u.
Sở Phi Niên chớp mắt một cái, hai mắt  khôi phục bình thường, cô : “Công đức và nghiệp chướng,  dễ dàng phân biệt  , giống như công và tội, khó  thể phân rõ ràng . Giết  ,   cứu một , chẳng lẽ mỗi  g.i.ế.c   cứu  cũng cần  đếm ?”
Sở Phi Niên  : “Trước   cũng nghĩ như ,  nghĩ, g.i.ế.c  thì gánh nghiệp chướng,  thì  cứu một  để trả, nếu một   đủ,  thì cứu hai , 10 , 100 … Đến khi trả xong thì thôi.”
“   …” Sở Phi Niên  tiếp: “Dù  chỉ g.i.ế.c một , cho dù  cứu vô  , cũng  hề khiến nghiệp chướng mà  g.i.ế.c  biến mất, huống chi nghiệp chướng  chỉ tính bằng mạng , cho nên   thể  đầu thai, ngay cả địa phủ,  là thiên đạo, cũng chẳng thể nào tính rõ ràng hai thứ .”
Thang máy nhanh chóng  đến tầng 1, nhưng khi cửa thang máy mở , Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà   ngoài, một lát , cửa tháng máy đóng , cứ  mãi ở tầng 1.
Sở Phi Niên đang đợi Úc Tinh Hà mở miệng, cô  đợi lâu lắm, thì  thấy Úc Tinh Hà trông mong mà hỏi,  hề che giấu chút nào: “Cho nên hôm nọ cô  chuyện hồn phi phách tán để lừa  ?”
Sở Phi Niên sửng sốt một chút,    , trông thấy mắt  sáng rực, cô vô thức hỏi một câu: “Anh  hỏi  tại   g.i.ế.c  ? Cũng     dính nghiệp chướng ?”
Cô cứ tưởng rằng Úc Tinh Hà sẽ hỏi, cô nghĩ thầm  định , nhưng  ngờ Úc Tinh Hà chỉ hỏi cô chuyện hồn phi phách tán là thật  giả.
Nghe Sở Phi Niên hỏi , Úc Tinh Hà lắc đầu,  suy nghĩ một hồi, hình như đang suy nghĩ  thế nào,  đó chợt  thẳng  mắt Sở Phi Niên, chân thành : “   tại  cô  gánh nghiệp chướng, do g.i.ế.c   vì nguyên nhân gì khác,  cũng   những chuyện   của cô, nhưng  , bây giờ cô là Sở Phi Niên, Sở Phi Niên mà   sẽ  tùy tiện g.i.ế.c .”