Kết quả Dương Tây và Bùi Thanh   rõ lắm: “Chúng  cũng  , nhưng  khi  và Bùi Thanh  chôn sống,  mất  ý thức, cảm giác  đến một chỗ kỳ quái, lúc tỉnh  thì thấy cô Sở.”
Khi Sở Phi Niên tìm đến, bọn họ   chôn mấy ngày, khi bọn họ tỉnh , ngoại trừ tay chân cứng ngắc  thì    cả,  thể sống sót là chuyện bọn họ  thể tưởng tượng ổi.
“Tiểu Kha lấy hồn bọn họ ,  khi mất hồn, trong đất chỉ còn hai thi thể.” Sở Phi Niên : “ mà nếu như  đến chậm hơn một chút nữa,  thể của hai  sẽ hư mất, đồng nghĩa với việc sẽ trở thành  chết.”
“Trời nóng như … Sao  thể của hai   chôn  đất   hư thối?” Úc Tinh Hà chăm chú  hai  bọn họ.
Dương Tây cứng đờ , còn Bùi Thanh phản ứng thái quá, sờ mặt, sờ cổ, nhỏ giọng hỏi Dương Tây: “Tây Tây,     gì lạ thường  ?”
Sau khi hỏi xong  kiểm tra  Dương Tây.
Hồ Nhàn ăn xong trái nho cuối cùng : “Âm khí   hai   nặng, chắc là  chôn ở cực âm chi địa, cơ thể  hư thối. Dạo gần đây hai   lẽ gặp một  chuyện xui xẻo hoặc là gặp bệnh kéo dài  ngừng đúng  …”
Sở Phi Niên gật đầu, coi như đồng ý với lời Hồ Nhàn .
Hai  con  đem  bộ oán khí của thôn Tùng An đưa đến đó,  trong thôn  oán khí quấn , cho dù rời khỏi thôn Tùng An thì vẫn  quấy nhiễu, nhẹ thì gặp ác mộng liên miên, nghiêm trọng hơn  thế c.h.ế.t ở bên ngoài, vì   trong thôn  dám trốn  khỏi đó.
Người ngoại lai cũng  khó thoát , mà Đường Tư Thu  thể chạy ,  lẽ vì cô   mắt âm dương.
“ nhớ cô Sở từng , nơi Tiểu Kha và   đến là cùng một chỗ.” Dương Tây hỏi.
Nói xong thấy Sở Phi Niên  lên tiếng, nên thử thăm dò thêm: “ cũng    là  của thôn Tùng An, lúc   và   lừa đến đó,  bao lâu  thì    cúng tế,   thôn trưởng đẩy …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-150.html.]
Cúng tế  dùng trẻ con, mà  là  sống.
“Khi đó    xem  là  của thôn Tùng An, bà  còn sinh con với một  đàn ông trong thôn, khi thôn trưởng  bắt  cúng tế,    hề ngăn cản,  tự chạy trốn  ngoài.” Dương Tây  nhớ   .
Những   lừa đến hoặc  bán đến thôn Tùng An đều là phụ nữ và trẻ con. Phụ nữ  khi đến thì sinh con, còn trẻ con thì  dùng để cúng tế, đó chính là những tế phẩm  ưu tiên hàng đầu, nếu may mắn,   cúng tế, lớn tuổi hơn thì sẽ  thôn trưởng ghi tên  gia phả.
Mà những   khi  thêm  gia phả,  rằm hàng tháng sẽ  đưa  từ đường, cửa từ đường đóng chặt ,   trong đó  khi    kể  chuyện  xảy  thế nào,  bên ngoài cũng   những  đó  từ đường  gì.
Chỉ  là, những   càng ngày càng tin phục “bà”, con bà  như thần linh.
“Mẹ  cũng như .” Mặt Dương Tây  cảm xúc  tiếp: “Người của thôn Tùng An đoán chắc  chạy  thoát, vì   ai thèm đuổi theo,   thì  ở cái đồi cuối thôn  gọi   về, giọng  trong mộng mà    cũng là bà  gọi.”
Vì  thôn Tùng An  quan tâm đến chuyện Dương Tây chạy trốn, nhưng họ  nghĩ rằng cô   thật sự trốn thoát. Con đường   dài,  nhiều ngõ nhỏ, nhưng cô   thật sự chạy  .
Dương Tây  khổ một tiếng: “Mặc dù bây giờ  nhớ  chuyện khi đó, nhưng   nhớ rõ tại    thể kiên trì đến , mỗi khi cảm thấy sắp  chống đỡ  nữa , thì  một giọng  vang lên,    trốn , tiếp tục chạy về phía , sắp  ngoài …”
Giây phút cuối cùng  trốn thoát,  thấy  ở bên ngoài, cô  ngẩn  mãi, đến lúc tỉnh  thì  đến cô nhi viện, đối với đoạn ký ức đáng sợ như  thì cô  lựa chọn lãng quên nó .
Mãi cho đến bây giờ, vì giọng  trong mộng  kêu gọi cô   về thôn Tùng An, cuối cùng  nhớ  đoạn ký ức .
“Là Tiểu Kha  cổ vũ cô.” Sở Phi Niên  chằm chằm điện thoại  : “Tiểu Kha đến thôn Tùng An sớm hơn cô,   chính là một trong những tế phẩm  cô.”
Dương Tây kinh ngạc  cô, hé miệng , khàn giọng : “Tiểu Kha  may mắn trốn thoát như ôi…”
“Tiểu Kha  về nhà, mà cô cũng  về nhà, vì     theo cô, cũng coi như  cô mang theo chạy thoát khỏi thôn Tùng An.” Sở Phi Niên cất điện thoại di động, đối mặt với cô : “   nghĩa địa ở thôn Tùng An  đào lên  kha khá  đúng ?”