Khi Sở Phi Niên   khỏi từ đường thì gặp thôn  dẫn ông Hắc đến, nhưng khi mấy  bọn họ  qua cô, chỉ  mỗi ông Hắc  thấy cô, còn  thì , trong khoảnh khắc đó, ông Hắc  đầu   bỏ chạy, trong miệng còn  mấy câu kỳ quái.
Mấy  thôn trưởng khó khăn lắm mới khống chế  ông , lôi  trong từ đường, bà    bàn thờ, thôn trưởng gọi mấy câu nhưng  thấy phản ứng .
Khi ông   đến, run rẩy đẩy  bà  một cái, bà  ngã thẳng tắp xuống đất, thứ rơi xuống đất, thôn trưởng miễn cưỡng nhận  đây là một con rối, con rối  điêu khắc xiêu vẹo từ một gốc cây,   gồ ghề.
Khi mấy  bọn họ  dọa sợ chạy  khỏi từ đường, nhưng chẳng trông thấy ai cả, “ bà” mà bọn họ gọi gọi nãy giờ đang  trong từ đường  cảnh tượng .
Dây câu hồn của quỷ sai đang buộc một linh hồn, linh hồn   kỳ lạ, dường như hai linh hồn đan xen  với , chỉ  một cái đầu, nhưng  chia  hai khuôn mặt khác .
“Diêm Quân, quỷ hồn …” Quỷ sai cúi đầu, hướng về phía Diêm Quân hỏi ý kiến.
Diêm Quân chắp tay  lưng,   đang  về phía Sở Phi Niên rời . Nghe quỷ sai hỏi mới thu hồi tầm mắt,  đầu   về phía quỷ hồn kỳ quái mà quỷ sai  .
“  từng gặp .” Linh hồn mở lời  tiên,  thẳng  mắt Diêm Quân,  hề nơm nớp lo sợ như quỷ sai, giọng  phát  như giao thoa từ hai , như thể  hai  đồng thanh : “Người ở Đạo quán cùng đại phu Sở chính là .”
“Ừm.” Diêm Quân đáp một tiếng, nở nụ ,    hai  con họ  : “Còn một chuyện nữa mà các   hề .”
“Chuyện gì?”
“Các  đoán xem, rõ ràng đối với  trong thôn mà , hai  con các   ném  núi, chắc chắn   sói ăn thịt mất, nhưng tại , trôi qua mấy năm bọn họ  đột nhiên lên núi tìm  hai ?”
Diêm Quân  vẻ mặt vặn vẹo của hai  con họ, chậm rãi : “Rồi biến hai  thành  thế ?”
…
Buổi chiều ngày hôm , mấy chiếc xe cảnh sát tiến  thôn Tùng An ở sâu trong núi , khi xe cảnh sát  về, còn  thêm Dương Tây và Bùi Thanh.
Sở Phi Niên thì dẫn Tiểu Kha trực tiếp về thành phố A, cô  tìm đại sư Dương.
“Đứa trẻ  vì cứu  mà  giày vò đến mức sắp hồn phi phách tán.” Sở Phi Niên ôm Tiểu Kha,  với đại sư Dương.
Đại sư Dương vốn đang ăn cơm, trông thấy cô đột ngột xuất hiện, suýt nữa thì mắc nghẹn,  cô   thì vội vàng  Tiểu Kha,  mà Tiểu Kha còn  với ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-147.html.]
“Đừng  với ông .” Sở Phi Niên nhéo nhéo mặt Tiểu Kha: “Sao em   với  nhốt em ở trong một chiếc ô hả?”
Đại sư Dương   thì cảm thấy  hổ,  chịu  nên lên tiếng giải thích cho bản : “Khi đó    tại   bé   theo  Bùi, vì  Bùi hối thúc nên  vì để  xảy  chuyện gì ảnh hưởng đến họ, mới nhốt  bé  cái ô.”
Sở Phi Niên khẽ hừ một tiếng: “  , ông tự nghĩ cách .”
Đại sư Dương đang  đồng ý, đột nhiên nghĩ đến chuyện nghiệp hỏa, thế là chần chừ : “Ngay cả cô cũng   cách ?”
“Có chứ.” Sở Phi Niên gật đầu: “Lấy công đức nuôi dưỡng  bé, thì  thể  hơn ,  gây  xung đột, cũng   tác dụng phụ.”
“ đúng đúng.” Đại sư Dương liên tục gật đầu,  cô với ánh mắt nóng bỏng, nghĩ thầm quả nhiên ông  đoán  sai, quả nhiên   Sở Phi Niên  công đức.
 vài giây , Sở Phi Niên tiếp tục : “Vì   mới đến tìm ông đấy, ông nghĩ cách lấy điểm công đức nuôi dưỡng   .”
“Cô   ?” Đại sư Dương bật thốt .
Sở Phi Niên chỉ  ông ,   lời nào.
Một lát , đại sư Dương  cảm thấy  hổ, hắng giọng : “ chỉ đoán thôi… Vì   thấy nghiệp hỏa.”
“Ông   gì?” Sở Phi Niên nhướn mày .
Đại sư Dương suy tư một chút, cắn răng một cái, gật đầu đồng ý: “Để  thử một chút, thử xem thế nào!”
“Muốn thử một chút hả?”
Một khi  nghiệp hỏa đốt trúng, nếu thật sự    hề  nghiệp chướng, cũng  thể thử, chịu chút đau khổ mà thôi, đại sư Dương thầm nghĩ,  tu hành, nếu như chút khổ cực  mà  chịu nổi,  lẽ ông   cần tiếp tục tu hành .
 Sở Phi Niên   dùng nghiệp hỏa, cô để Tiểu Kha ở  chỗ của đại sư Dương, cô : “Đứa trẻ  để đây cho ông chăm sóc đó.”
“Vậy cô thì ?” Đại sư Dương hiếu kỳ hỏi: “Để  bé bên cạnh cô   hơn ?”
“ còn  chuyện  .” Sở Phi Niên : “Chuyện   phiền phức, nếu giữ  bé bên cạnh  chắc là chuyện ,  …”