Bà   đến đây thì ngập ngừng.
Sở Phi Niên im lặng lắng ,  tìm  Tiểu Kha , nhưng cô  vội  ngay.
“Nếu  cô mà  , chắc chắn sẽ đánh cô.” Một lát  Sở Phi Niên  tiếp: “Khi cô sinh   bố rượt ném lên núi,  nhặt  cô,  cô  sợ c.h.ế.t cũng lên núi tìm cô,  khi tìm thấy thì  chịu  về, ỷ   ở Đạo quán nên  chịu . Bà    để cô   thôn , nhưng cô thì  , c.h.ế.t     đầu thai, trở thành dáng vẻ    , quỷ   quỷ,  ở  đây… Trong lòng cô thấy thoải mái  ?”
“Rất thoải mái.” Bà   tiếp: “Năm đó  khi ngài   bao lâu, thì   cũng mất. Nhiều năm như , những    hề buông tha cho  và , lôi chúng  lên núi, tuyết lớn như , bọn họ lột sạch quần áo của  và , ngài   tại    sống sót   ? Đại phu Sơt, ngài  hiểu tại    thể sống sót  ?”
Khi  đến chữ “đại phu Sở”, đột nhiên giọng  bà  biến đổi, trở nên lạnh lùng, tràn ngập oán khí, bao trùm giọng  , từng luồng oán khí bay lên.
Tiểu Kha sợ tới mức run rẩy, rụt  n.g.ự.c Sở Phi Niên.
Giọng  tiếp theo  ngừng , hai giọng   phiên , giọng   đổi kể  những chuyện xảy   khi Sở Phi Niên rời .
Sở Phi Niên mím môi, một mực  ,  hai giọng   phiên  kể  trải nghiệm khi bọn họ còn sống,  đến chuyện hai  bọn họ  thế nào đến đây trả thù,  thế nào báo thù những  ,  kể  thế nào thôn  dần dần càng ít   trở nên hoang phế như bây giờ.
“Người trong thôn càng ngày càng ít,  khi bọn họ c.h.ế.t cũng  rời khỏi nơi đây, cũng giống như  và  .” Hai giọng   phiên   to, tiếng  sắc bén,   chói tai.
Sở Phi Niên nhíu mày : “Đây   cái cớ để mấy  lạm sát  vô tội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-146.html.]
“Lạm sát  vô tội?” Giọng  sắc bén tang thương  cất lên: “Chúng   lạm sát  vô tội, đây là  mạng của bọn họ, đây là  mạng của bọn họ! Mỗi  đều nhận mệnh của … Ha ha ha…”
Nương theo tiếng  , thôn trưởng   đây, nhưng  dám  ,  ở ngoài , đối với tiếng  trong từ đường ông   tập mãi thành quen,  dám hỏi một câu, mà chỉ : “Bà ơi,   chạy mất , ông Hắc cũng  thứ gì đó dọa sợ,   mang  đến đây, bà ơi, bà xem ông  thế nào .”
“Chạy  thì thôi.” Bà  , qua sang  Sở Phi Niên: “Đại phu Sở, ngài bây giờ còn  quản cả chuyện của chúng   ?”
Sở Phi Niên  trả lời, cô   ôm Tiểu Kha  ngoài.
Khi  đến cửa từ đường, bà  hỏi cô: “Đại phu Sở, ngài  hối hận  ? Hối hận  cứu  và  ?”
Sở Phi Niên dừng chân,    bà , mặt cô bình tĩnh, giọng  cũng bình thản  một gợn sóng: “Không  gì  hối hận.”
Khi đó cô tìm  hai  con bọn họ trong núi  đưa về Đạo quán, từ lúc đó đến giờ cũng  quan tâm bọn họ sống   như thế nào,  đứa trẻ   khi lớn lên trở thành  thế nào cô  quan tâm. Nếu mỗi khi cứu  đều nghĩ đến những chuyện , thì cô chẳng thèm cứu một ai cả.
Cô cũng  nghĩ đến chuyện cứu những   xong thì sẽ xảy  chuyện gì.
“Cũng đúng.” Bà   vọng   lưng cô: “Đại phu Sở, Khương Bình  trở  , mấy hôm   tìm  đến Đạo quán,  gặp  một ,   nhận  ,  lẽ  cũng   ngài ở đó, nếu   đến tìm ngài  chứ đúng .”
Sở Phi Niên   nữa, tiếp tục   ngoài: “  ,   cũng   ở đó.”