Sở Phi Niên   ,  trả lời chỉ hỏi: “Cậu  lái xe 3 bánh ?”
“ .” Hạ Thành gật đầu, Đinh Lan và Nhạc Văn kinh ngạc ,    hì hì : “Bà nội   một chiếc, khi ở nhà  cũng  lái.”
Cậu  lớn lên ở nông thôn, nhưng quê của   điều kiện  hơn thôn Tùng An  nhiều, chí ít bên đó  xây  vài căn nhà lầu.
“Tối nay  thể giúp  một việc  ?” Sở Phi Niên hỏi,  Đinh Lan và Nhạc Văn: “Có thể cũng cần đến mấy cô giúp đỡ nữa.”
“Không , chúng   thể giúp.” Hạ Thành đồng ý: “Khi nào ? Bây giờ trời  tối ?”
Sở Phi Niên  trời  : “Chờ bọn họ  ngủ hết.”
Hạ Thành: “Hả?”
Đinh Lan: “Hả?”
Nhạc Văn: “Hả?”
“Không   chuyện  gì .” Sở Phi Niên : “ đảm bảo.”
Mặt cô bình tĩnh, cương trực,  thêm  đó ba  bọn họ   hảo cảm với cô, thấy cô  giống   lắm,  , cái thôn Tùng An   nghèo, chỉ  bắp và cùi bắp treo khắp nơi, chẳng  gì để ăn trộm cả.
Nghĩ  thì bọn họ lập tức gật đầu đồng ý.
Sở Phi Niên  rộ lên. Ba    sườn núi ngẩng đầu lên ngây ngô  cô.
Một lát , Nhạc Văn hắng giọng, nhỏ giọng : “Phi Niên, cô thật xinh .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-142.html.]
Ba  Hạ Thành nhanh chóng  cô giáo Cát gọi qua, thôn trưởng  bố trí chỗ ở cho ba  bọn họ ở,   trong thôn   nhiều nhà trống, thứ nhiều nhất chính là chỗ ở, còn cơm thì bọn họ đến nhà thôn trưởng ăn.
Sở Phi Niên  tối nay đến tìm bọn họ,  đó  tiếp lên núi.
Nếu ba  Hạ Thành lên núi tiếp thì  thể thấy ngôi mộ  căn nhà  sườn núi phía  lưng Sở Phi Niên.
Buổi tối Sở Phi Niên ngủ ở nhà  đàn ông , ông   ở một , trong nhà còn  một  bé gầy trơ xương,  như con khỉ con,  bé  Sở Phi Niên  gặp, là một trong  mấy đứa bé chạy theo xe  ném đá.
Hiển nhiên đứa bé  cũng thấy Sở Phi Niên bóp viên đá bằng tay , khi nó thấy cô  nhà, sợ tới mức hét lên, chui tọt  trong phòng, lúc ăn cơm cũng  chịu .
Sở Phi Niên  ăn cơm tối, trực tiếp   căn phòng  đàn ông   chuẩn  cho cô, trong nhà   điện, trong thôn cũng   điện,  bàn chỉ  một ngọn nến  đốt một nửa,   hộp quẹt, Sở Phi Niên  gọi  đàn ông đốt lên giúp cô, chỉ  trong bóng tối.
Không    bao lâu, bên ngoài  truyền đến giọng  của  đàn ông và đứa nhỏ ,  đó   thấy tiếng đứa trẻ nữa, đúng lúc ,  đàn ông đến gõ cửa phòng cô. Sở Phi Niên mở mắt  bóng tối, cô  lên tiếng.
Người đàn ông chỉ gõ một chút, nếu   bên ngoài  tiếng dây sắt chạm  ,  lẽ   tưởng tiếng gõ cửa là ảo giác.
Trong bóng tối, tiếng động  rõ hơn bình thường, bao gồm chuyện  đàn ông buộc dây xích lên cửa, cũng bao gồm tiếng  đàn ông   phòng bên cạnh, đúng lúc , bức tường ngăn giữa hai căn phòng truyền đến tiếng động.
Sở Phi Niên  sang  bức tường , nó   bằng ván gỗ, lúc , ván gỗ    đẩy , ánh sáng rọi ,  đàn ông  chui sang chỗ cô.
“Cô  ngủ ?” Người đàn ông  chui sang thì thấy Sở Phi Niên  cạnh bàn, vô thức hỏi một câu.
Hỏi xong,  đợi Sở Phi Niên trả lời, ông    xa, đặt đèn pin lên bàn, đưa tay cởi thắt lưng,   gần Sở Phi Niên: “Không ngủ cũng , dù  bây giờ cũng   ngủ…”
Một lát , trong phòng truyền đến tiếng hét thê thảm, dường như vang vọng cả thôn.
 trong thôn tất cả các hộ gia đình đều yên tĩnh,  ai  tiếng hết  đánh thức cả.
“Một tiếng ếch kêu cũng chẳng .” Sở Phi Niên   sườn núi, ngẩng đầu  trăng tròn  trời, cô cầm một cái cuốc trong tay.