“Chuỗi Phật châu    .” Hạ Chiêu  xong thì hít hà một chút: “ cứ thắc mắc tại  ngửi thấy mùi đàn hương, hóa  ở   Tiểu Khương.”
Sở Phi Niên chỉ hỏi một câu thì   gì nữa, Úc Tinh Hà  sang thì thấy cô đang vuốt ve thứ gì đó trong tay,  kỹ một chút thì  thấy nữa, đành hỏi cô: “Đây là gì?”
“Tiền xu.” Sở Phi Niên , đưa nửa đồng xu mà sơn mị đào ở trong hang động  cho : “Đồ  đó,  giữ  , chờ  tìm  sợi dây thích hợp để cho  đeo.”
“Dây bình thường   ?” Úc Tinh Hà nhận lấy, cầm nửa đồng xu xem xét,    đồng xu  của niên đại nào.
 đồng xu   kỳ , chỉ  hình dáng của đồng xu,  đó  khắc nhiều ký hiệu mà   hiểu, hình như là… Tiếng Phạn.
Là một cổ ngữ Ấn Độ và là một ngôn ngữ tế lễ của các tôn giáo như Ấn Độ giáo, Phật giáo Bắc Tông và Jaina giáo. Nó  một vị trí quan trọng trong văn hóa Ấn Độ và các văn hóa vùng Đông Nam Á. Nó vẫn còn  dạy trong các trường học và tại gia khắp nước Ấn, tuy chỉ là ngôn ngữ thứ hai. Một   Bà-la-môn vẫn xem tiếng Phạn là tiếng  đẻ.
Trong lúc suy nghĩ, Úc Tinh Hà lấy điện thoại  lên mạng tìm kiếm.
Sở Phi Niên thấy hành động của  thì  ngăn cản, chỉ trả lời câu hỏi khi nãy của : “Đây là pháp khí,  thể dùng dây bình thường buộc .”
Cô   về phía Hạ Chiêu và Tiểu Khương đang  chuyện,  chuỗi Phật châu  tay  ,  tay Khương Bình thường xuyên đeo một xâu tiền xu, đó là pháp khí của  , nửa đồng xu  là một đồng trong  12 đồng xu đó, mà nửa đồng xu  là bảo bối   thích nhất.
 mà 12 đồng xu  luôn buộc  cùng , cho nên khi sơn mị đào  nửa đồng xu  thì Sở Phi Niên mới hỏi nó còn đào  gì nữa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-138.html.]
Sáng hôm , đoàn  ăn sáng xong thì bắt đầu rời khỏi.
Khi đến thị trấn thì Hạ Chiêu  ở ghế cạnh tài xế, lúc  trời còn  nóng,  xe  mở điều hòa, gió thổi từ ngoài  vô cùng dễ chịu, Hạ Chiêu mở cửa sổ  ,   vẫn luôn nghiêng đầu   ngoài, lúc  đến quán bún cay thập cẩm  thì kinh ngạc : “Sao quán bún cay thập cẩm   đóng cửa?”
Sở Phi Niên  theo ánh mắt của  , thì thấy quán bún cay thập cẩm mở cửa, nhưng  tháo biển, bàn ăn bên trong cũng  thấy nữa.
“Ông chủ vốn    bản địa, chắc là về nhà .” Tiểu Cao .
Bọn họ nhanh chóng ném chuyện    đầu.
Sau khi về thành phố A, Sở Phi niên ở nhà mấy ngày, khi cô đến đoàn  phim thì Đường Tư Thu hoảng sợ chạy đến.
Cô   thẳng đến  mặt Sở Phi niên, thở hổn hển  vội vàng la lên: “Phi Niên, xin cô giúp , chị Dương Tây  xảy  chuyện… …    tìm ai để giúp cả, chỉ  thể  về tìm cô…” Đường Tư Thu    .
Đã    bọn họ, Úc Tinh Hà lo lắng  nhiều  đến, nên dứt khoát kéo cô  lên xe  chuyện.
Đạo diễn Đường còn đang diễn giải kịch bản cho Triệu Mịch, Úc Tinh Hà   chuyện gì , nên  cũng leo lên xe,    chú ý đến sự xuất hiện của Đường Tư Thu nữa, nhưng khi Úc Tinh Hà dẫn cô  lên xe thì  bộ quá trình    chụp ảnh.
Khi lên xe, Đường Tư Thu  rõ  chuyện. Thì  khi đó cô  và Dương Tây, còn  Bùi Thanh nữa, 3  bọn họ sốt ruột rời khỏi, bởi vì Dương Tây    trong mộng  gọi cô   , hoặc   là    đang ở .
“Chị Dương Tây  đến đó xem,    trong sách, chuyện   nhất nên  đến đó, tìm thấy  gọi chị ,  thể xóa bỏ nhân quả.” Đường Tư Thu cố gắng khống chế giọng nghẹn ngào nức nở.