“Là trưởng bối mà cô   giết.” Úc Tinh Hà bình tĩnh bổ sung một câu.
Diêm Quân im lặng một lúc   rộ lên: “Nói linh tinh mà thôi.”
“Vậy tại  ngài  khiến Phi Niên giận lâu như , chắc   chuyện gì kinh khủng lắm đúng ?” Úc Tinh Hà ,   thử thăm dò một chút.
 Diêm Quân    ý định của ,   nữa : “Chuyện của bản quân và Phi Niên     thể thăm dò , nếu   Phi Niên thích thì…”
Câu còn   hết thì giọng  lạnh lẽo của Sở Phi Niên vang lên: “Làm Diêm Quân quá thư thái đúng ,   đến chỗ  tìm chết?”
Diêm Quân hiện  vẻ mặt bất đắc dĩ, nhanh chóng biến mất  mặt Úc Tinh Hà.
Khi Úc Tinh Hà  , Sở Phi Niên  trong sân, Hồ Nhàn  bên cạnh ôm đuôi run lẩy bẩy.
“Đừng giận.” Úc Tinh Hà  qua,  xuống cạnh cô: “ chơi game với cô  ?”
Sở Phi Niên   tiếng nào lấy điện thoại di động , 7 liên thắng khiến cô thoải mái hơn chút, cô : “Mỗi  trông thấy   thì  thấy  giận, nếu    xuất hiện thì sẽ  hơn.”
“Xem  cũng   cừu nhân,  g.i.ế.c  hả giận.” Úc Tinh Hà .
Sở Phi Niên đáp : “Có ơn cũng  thù,  g.i.ế.c   , cũng   gặp  .  mà…”
Cô ngừng  một chút,  Úc Tinh Hà.
Úc Tinh Hà cũng    cô, chờ cô  xong câu , nhưng Sở Phi Niên  .
…
Cảnh mặt trời mọc   xong, cuối cùng   hết xong những cảnh  ở núi Long Hưng.
“Nghỉ ngơi một ngày, ngày mai rời .” Đạo diễn Đường .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-137.html.]
Bọn họ xuống núi, nghỉ ngơi  chân núi một ngày, sáng mai  thành phố .
Triệu Mịch ở cùng bọn họ, từ hôm đó về , Úc Tinh Hà và Triệu Mịch vẫn còn những cảnh  bổ sung, phần diễn của Dương Tây và Đường Tư Thu khá ít, nên  đạo diễn Đường đẩy về , hình như hai  bọn họ hẹn   đến chỗ nào đó.
Sau khi hai  bọn họ  thì Bùi Thanh cũng  theo,  khi nghỉ ngơi 1 ngày  chân núi cùng   thì cả 3 trực tiếp rời khỏi trấn Khương Bình.
Khi ở  núi thì Hạ Chiêu cứ nhớ mãi  quên quầy quà vặt đồ ăn sáng  núi, khá may khi bọn họ xuống núi còn khá sớm, vì  vẫn ăn  bữa sáng.
Khi ăn sáng thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Đây là đứa trẻ mất hồn  đó đúng ?” Hạ Chiêu  đứa nhỏ đang chơi đuổi bắt gần đó thì kinh ngạc.
Tiểu Cao  theo mắt của  , khi thấy đứa nhỏ đó thì vẫn còn ám ảnh, sợ hãi : “Nhìn nó như  chắc  gọi hồn về  .”
Úc Tinh Hà cũng  theo, đúng là đứa nhỏ  , bây giờ   khác gì mấy đứa trẻ bình thường cả.
Ban đêm, Sở Phi Niên thấy ở chỗ đạo diễn Đường thấy một  thanh niên mặc áo bông,   khi bố  đứa nhỏ  lên trấn tìm ông chủ tiệm bún cay thập cẩm , thì gặp  thanh niên .
Vì  thanh niên   theo về, giúp đứa trẻ gọi hồn,  đó ở  đây chơi vài ngày, bây giờ cũng định ,   nhờ xe bọn họ.
Xe của đoàn  phim quả thật còn thừa nhiều chỗ, thêm một  cũng  , nên đạo diễn Đường đồng ý.
“Mọi  gọi  là Tiểu Khương  .” Người thanh niên  hiền hòa .
Hạ Chiêu và Úc Tinh Hà cũng chào hỏi  .
Sở Phi Niên chỉ gật đầu,   gì thêm.
Tiểu Khương là   tính tình hiền hòa,  cũng thanh tú,  khá gầy,  cao,  gầy tong teo, mặc một cái áo bông,  thấy lịch sự tao nhã, khí chất đặc biệt.
Sở Phi Niên chú ý tay    đeo một chuỗi Phật châu, thế là hỏi: “Anh là  tử Phật giáo ?”
“Không .” Tiểu Khương lắc đầu, cũng  chuỗi Phật châu  tay: “ quen đeo thứ gì đó  tay, nhưng chuỗi hạt  đeo từ nhỏ  mất , trùng hợp gặp  chuỗi Phật châu , thế là đeo luôn.”