Ở phía đối diện, ba quỷ  đó cũng  sương lạnh bao trùm, đông cứng  nhúc nhích ,  mặt vẫn còn duy trì sự hoảng sợ,  đó sương lạnh thối lui, giây tiếp theo  đàn ông biến mất  thấy, còn điện thoại di động thì   tay quỷ sai  11.
Ba quỷ  nguyên tại chỗ một lúc,  đó nhào  ôm chặt , run rẩy.
“Cậu… Cậu… Nghe… Nghe…” Một câu cũng  thốt  , quỷ sai  11 đành ngậm miệng.
Ba quỷ  ôm , nhắm mắt run lẩy bẩy,    qua bao lâu, hình như chân trời lộ  chút ánh sáng, bọn họ  run rẩy nữa, miễn cưỡng  thành lời.
“Cậu  rõ Diêm Quân  gì ?” Cuối cùng quỷ sai  11 đem tiếng lòng  .
Khi Diêm Quân trả điện thoại di động  cho ,  hoảng hốt  Diêm Quân  gì đó.
Quỷ sai  43 gật đầu: “Diêm Quân , thù trong núi  chúng   cần quan tâm, ngài  sẽ xử lý, ngoại trừ chuyện , ngài  còn …     rõ.”
Khi đó bọn họ tưởng sẽ c.h.ế.t trong tay vị lãnh đạo ,  thể  rõ  câu  thì quỷ sai  43  ghê gớm lắm , chí ít còn lợi hại hơn quỷ sai  11! Quỷ sai  11   rõ, thế mà cứ ỷ  tư lịch chèn ép !
“Hình như …” Tú tài lí nhí mở miệng,    nhớ : “Ngay cả bản  cũng chẳng thèm để ý,  mà còn băn khoăn sinh tử của một phàm nhân…”
“Đại khái là như …” Tú tài .
Lúc đó   cũng sắp  đông cứng đến choáng váng đầu óc,    đúng   là ảo giác.
Quỷ sai  11 và quỷ sai  43 liếc nha,  quan tâm tú tài  thật  giả, hai quỷ  cần tranh luận  nhất trí: “Nếu Diêm Quân  chúng   cần quản,  chúng   thôi.”
“Đi xem chút …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-130.html.]
“...”
Mấy  Hạ Chiêu sáng hôm  mới lên đến núi, từng  mắt thâm quầng, xem  là cả đêm  ngủ.
“Tối hôm qua… Đã xảy  chuyện gì?” Hạ Chiêu xoa gáy, nét mặt tiều tụy, chỉ thấy   đau nhức, bàn tay cũng đau nhức.
 lúc   lên đây, lật qua lật ,  thấy tay  thương. Không  một vết xước luôn.
Khi   đang kiểm tra thì Úc Tinh Hà  sang, bình tĩnh : “Tối hôm qua mấy  xuống núi, nhưng  lạc sang trấn bên cạnh,  và Triệu Mịch dẫn mấy  về đây.”
“ , tối hôm qua mấy  các ,  lạc đường, nhưng   về, chúng  gọi điện thoại mấy  cũng   máy, hại chúng  suýt nữa thì báo cảnh sát, may mà  Úc và  Triệu đưa mấy  về đây.” Mấy  tối hôm qua ở miếu  xuống núi .
Đối với phần lớn  ở  trong miếu mà , nửa đêm hôm qua, Úc Tinh Hà và Triệu Mịch mới dẫn bọn họ về, cả đám  mệt mỏi hoảng hốt,   nhầm đường,  đến trấn bên cạnh.
Mấy   ai nấy đều mơ hồ, hoang mang,  nhớ gì cả, chỉ còn nhớ bản   xuống núi, còn   nhớ bất kỳ chuyện gì nữa, cứ  như , gặp chuyện gì  đường cũng quên mất , nhưng trong đầu vẫn còn một giọng  quanh quẩn.
“Bố gọi là ông nội?” Hạ Chiêu vô thức lặp  câu .
Sư thầy mang cháo thừa bón cho hoa : “Đây là câu hỏi nhà trẻ ở trấn   hỏi mà, sáng chiều mỗi ngày đều hỏi như , khá .”
Hạ Chiêu và mấy  khác  hề nhớ chuyện  lạc đường, những  khác thì chắc chắn  tối hôm qua bọn họ  lạc, khi về đến đây, ngủ một giấc,  nhớ gì cả, chỉ    mệt mỏi rã rời.
“Chẳng lẽ lâu   tập thể dục, nên leo núi mới mệt như ?” Có  hoài nghi nhân sinh .
 bọn họ  nghĩ  khả năng khác,  đó bọn họ nhanh chóng ăn sáng, tiếp tục  phim,   bận rộn, chuẩn  cho cảnh  buổi tối, thế là bọn họ  còn tâm tư quan tâm đến chuyện  thật sự  lạc   nữa.
 mà,  khi ăn trưa, bọn họ  chợp mắt,  một  đến miếu.