Cô nghĩ rằng  khi tên đáng ghét  c.h.ế.t , thì thi bùn cho dù âm khí nặng đến mấy cũng chỉ là thi bùn mà thôi,  ngờ rằng…
Sở Phi Niên mím môi, cô nắm sơn mị trong tay  hóa thành một làn sương đen bay .
Cô đuổi theo mùi hôi của thi bùn lưu ,  theo nó,  hình như ẩn như hiện giữa rừng núi tĩnh mịch, cuối cùng cô ngừng   sơn động.
“Đại… Đại nhân, là chỗ  ?” Sơn mị sợ hãi, lo lắng hỏi.
“Nó chạy .” Sở Phi Niên  sơn động trống , mặt cô hiện lên sự hung ác nham hiểm.
Trong sơn động chỉ lưu  một chút  thở của thi bùn, hình như đây là đích đến cuối cùng của nó, nhưng  thực tế, cô  thấy bóng dáng của nó.
Cô mím chặt môi, cô tức giận, mặc dù mất  dấu vết của thi bùn, cô  rời  ngay, cô   trong sơn động, sơn động tối đen như mực, nhưng cô   sót thứ gì.
Ở sâu trong sơn động, cô  thấy dấu vết của nó.
“Trước đây chỗ  chôn cái quái gì thế?” Sơn mị lí nhí hỏi.
Sở Phi Niên  trả lời nó, cô  đến chỗ đất   đào lên, cô vươn tay bốc một nắm.
“Mày.” Sở Phi Niên ném quả trứng  trong: “Mày   trong tìm nó cho tao.”
“Tìm… Tìm gì chứ?” Sơn mị run rẩy .
Sở Phi Niên: “Có cái gì thì tìm cái đó.”
Sơn mị  hiểu lời cô lắm, nhưng nó  dám hỏi nhiều, nó cảm nhận  Sở Phi Niên đang tức giận, sợ chọc giận thêm, vì  chỉ đáp một tiếng  lăn  trong.
Mặt đất  xới tung lên, sơn mị chui sâu  trong, tiếng động đào đất càng ngày càng nhỏ.
Nó  ngu ngốc, nó hiểu  đây trong  chôn thứ quái quỷ , nhưng mà chắc chắn thứ   mang  , nó  tìm trong chỗ đất   đào xới lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-123.html.]
Những bùn đất   đào xới lên thì xốp, còn   đào thì vo thành viên.
Sơn mị chui qua chui , nó mang  nửa đồng tiền.
Sở Phi Niên vuốt nửa đồng tiền , cụp mắt , giọng  bình tĩnh  vui  giận: “Còn một nửa ?”
“Không thấy?” Sơn mị .
Nghe thấy sơn mị trả lời, năm ngón tay Sở Phi Niên nắm chặt, nắm chặt nửa đồng tiền trong lòng bàn tay, cô mò lên sơn mị lên   thẳng dậy, xoay    khỏi sơn động.
Khi Sở Phi Niên bước  khỏi động, ngọn lửa màu xám trắng lập tức bao trùm mỗi tấc đất của sơn động, im lặng thiêu đốt chúng, đốt sạch sẽ chỉ còn  vết cháy.
Hơn 9 giờ tối, Úc Tinh Hà và Triệu Mịch  xuống núi tìm  nhưng  thấy ai, khi sắp đến chân núi thì Hồ Nhàn chợt chạy  khỏi đường lớn.
Lên núi Long Hưng   nhiều đường, từ chân núi  thẳng lên 100 mét, hai bên trái   2 con đường lớn, đường bên trái để  ở trấn bên cạnh  lên núi Long Hưng.  bình thường  ít   con đường .
Vì so sánh mà , trấn kế bên trấn Khương Bình còn  một tòa Miếu Quan Âm, nếu bọn họ  thắp hương thì sẽ  bên đó.
“Chẳng lẽ bọn họ  bên ? Chẳng trách  cả đường  gặp họ.” Triệu Mịch thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm   sang trấn khác  còn .
Úc Tinh Hà  lên tiếng,  thỉnh thoảng   con mèo vàng kim  mà thôi.
Con mèo vàng kim  vốn uể oải  nhúc nhích, nhưng khi họ rẽ  đường , thì con mèo  thẳng lên,  đó cái đuôi nó dựng thẳng.
“Hồ Nhàn.” Úc Tinh Hà nhớ Hồ Nhàn  dặn, nếu thấy con mèo  dị động thì lập tức  cho cô  .
Hồ Nhàn ngừng , hít hít mùi trong  khí: “Âm khí nặng thật đấy, phía  hình như  gì đó.”
Cô    chuyện  tiến về phía , Úc Tinh Hà đẩy Triệu Mịch một cái  vội vàng đuổi theo.
Càng  về phía bên , thì con mèo vàng kim càng kỳ quái, nó bắt đầu nôn nóng, bất an  tới  lui trong tay Úc Tinh Hà. Thậm chí nó còn nhe răng, tiến  trạng thái  thể tấn công bất cứ lúc nào.