Thôn Khương Bình nhỏ, ở sâu trong núi, lúc cô đến phát hiện một con đường thông lên miếu , nhưng nếu mà đến bên , chỉ sợ mấy tiếng mới đến .
Vì giữa thôn Khương Bình và núi Long Hưng 2 ngọn núi chắn ngang.
Chuẩn xác mà , vị trí thôn Khương Bình ở ngọn núi đè lên đuôi rồng, cũng là chân núi, thể trông thấy cái sơn động .
“Không ai cả.” Sơn mị buồn bã : “Xem thứ ăn sạch .”
Sở Phi Niên phản bác, từ khi cô bước thôn , còn ai sống sót, cả thôn âm u đầy tử khí, ngay cả một ngọn đèn cũng , mùi hôi thối tràn ngập trong khí, tiếng côn trùng, tĩnh lặng.
Khi Sở Phi Niên đến căn nhà đầu tiên, lúc mở cửa thì thấy một cánh tay, cô bước , xung quanh nhà, chỉ mỗi cánh tay , thi thể.
“Là thi bùn.” Sở Phi Niên xuống đất, chỗ cánh tay cắt, cô căm ghét nhíu mày : “Xem thứ ăn ít.”
Coi như cô từng tiếp xúc với thi bùn, cũng đặc tính của nó, quả thực như sơn mị , thứ gì cũng ăn, vật sống vật chết, dường như nó từ chối bất kỳ thứ gì, nhưng nó thích nhất là thi thể, bất kể là động vật.
Mỗi đó mang t.h.i t.h.ể về đút cho nó, nó ăn hết sạch, mãi đến khi no mới ngừng.
Nói cách khác, ở đây lưu một cách tay, rõ nó ăn no .
ai nó no bao lâu.
Sở Phi Niên dậy về phía , cô kiểm tra hết tất cả những căn nhà trong phòng, phát hiện chỉ mỗi cánh tay , những căn phòng khác sạch sẽ, ngay cả mùi hôi thối của thi bùn cũng .
Mùi hôi thối nồng nhất, chỉ ở mỗi từ đường trong thôn.
Trong từ đường một cái quan tài, nhưng nó nát, chia năm xẻ bảy, Sở Phi Niên gần , mảnh vỡ của quan tài vẫn còn dính một chút bùn đen, xen lẫn trong bùn vài vết máu.
Tựa như thương m.á.u rơi bùn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-122.html.]
“Đây là thứ gì ? Âm khí thật nặng.” Sơn mị nhỏ giọng .
Vốn dĩ nó sợ chết, nhưng theo Sở Phi Niên từ đầu đến cuối thôn, chẳng xảy chuyện gì cả, nó dần dần sợ nữa.
Sở Phi Niên luôn nắm nó trong lòng bàn tay, nhào nặn qua , thì cô trả lời nó: “Đây chính là thứ mày sợ nhất đấy, thử một chút ?”
Những thứ dính quan tài thi bùn thật sự, nó như tóc, răng, móng tay rụng xuống , những thứ đối với thi bùn mà chính là tồn tại tương tự, mà lúc thanh niên chế tạo pháp khí thì dùng những thứ .
Còn thi bùn chân chính, bọn họ động , nếu như động , căn bản khỏi thôn .
“Không … Không .” Sơn mị Sở Phi Niên thế thì sợ hãi run rẩy.
Sở Phi Niên bật , phẩy tay một cái, một cái ngọn lửa màu trắng bao trùm quan tài, lan tràn những vết bùn đất.
Sơn mị thấy ngọn lửa thì suýt chút nữa thét lên thành tiếng.
nó sợ quá phát âm thanh nào cả, cơ thể run rẩy ngừng, mãi đến khi Sở Phi Niên mang nó khỏi từ đường.
Nó thấy mấy thứ nữa, thì sự sợ hãi dần dần biến mất.
“Đại… Đại nhân, tiếp theo ngài định ?” Cuối cùng sơn mị ý thức , Sợ Phi Niên còn đáng sợ hơn thứ nữa, nó nhớ đến chuyện Hồ Nhàn xưng hô, nên nó cũng gọi theo.
Sở Phi Niên để ý chuyện nhỏ thế , cô xung quanh : “Đương nhiên là tìm nó.”
Khối thi bùn rõ ràng còn sống, thảm trạng của thôn Khương Bình thì , nó còn mạnh hơn lúc cô gặp nó, hoặc đúng hơn là, luyện thi bùn, thành công .
“Tên đáng ghét chết, mà thứ đồ chơi ghê tởm vẫn còn tồn tại.”
Sở Phi Niên hừ một tiếng, vui chút nào.