“Trước hừng đông sẽ về.” Sở Phi Niên .
Cô dậy , chợt sang Úc Tinh Hà: “Xòe tay đây.”
Úc Tinh Hà sững sờ đưa tay về phía cô, xòe lòng bàn tay , 1 giây , một con mèo màu vàng kim xuất hiện trong lòng bàn tay .
Con mèo to bằng nửa bàn tay, lúc nó mở mắt thì giống mắt Sở Phi Niên khi , hai màu vàng kim và bạc, chằm chằm nó một lát sẽ thấy mắt nó di chuyển.
Con ngươi màu bạc là màu xám bạc.
“Nếu như xảy chuyện, con mèo sẽ biến mất.” Sở Phi Niên .
Úc Tinh Hà ngẩng đầu cô, mắt hai giao , lát họ rộ lên, mắt sáng ngời, khép tay , nắm chặt con mèo vàng kim trong tay: “Đi sớm về sớm.”
Cô thấy Úc Tinh Hà hiểu nhầm ý cô, Sở Phi Niên một lúc, cuối cùng cô giải thích, xoay rời .
Dù , nếu cô thật sự xảy chuyện, khi mèo vàng biến mất, cũng .
Mục đích khác lắm.
Sở Phi Niên để điện thoại di động , mang theo sơn mị lên núi về phía thôn Khương Bình.
Không sắp xảy chuyện lớn , hôm nay trời tối nhanh, Sở Phi Niên rời bao lâu, sắc trời đen kịt, Úc Tinh Hà lấy điện thoại di động nhắn tin cho Hạ Chiêu, hỏi xuống núi .
Hạ Chiêu trả lời tin nhắn, Úc Tinh Hà Hồ Nhàn đang chân thì hỏi: “Cô gì ?”
Móng vuốt của Hồ Nhàn mới lén lút chạm tay thì dừng , điềm nhiên như chuyện gì xảy , rụt móng về : “ nghĩ đến Tiểu Tam Hoa, con mèo vàng giống Tiểu Tam Hoa ?”
Úc Tinh Hà cụp mắt con mèo vàng kim trong tay : “Không giống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-120.html.]
Lần bọn họ ngoài mang theo Tiểu Tam Hoa, bọn họ gửi nó cho Đường Thước nuôi.
“Nuốt nước miếng .” Úc Tinh Hà lạnh lùng Hồ Nhàn: “Đây thứ cô thể động .”
Từ khi Sở Phi Niên để con mèo vàng kim cho , thì chú ý đến ánh mắt thèm thuồng chảy nước miếng của Hồ Nhàn.
Hồ Nhàn lau nước miếng, hì hì : “Anh yên tâm , chỉ xem thôi, ăn .”
Cho dù cô ăn cũng gan đó… Cùng lắm thì… Cùng lắm thì l.i.ế.m mấy cái mà thôi!”
Hạ Chiêu vẫn trả lời tin nhắn, Úc Tinh Hà dậy tìm những khác, để bọn họ nhắn tin cho những xuống núi xem, nhưng kỳ lạ là chẳng ai trả lời cả.
“Hay là bọn họ ngủ quên xe ?” Đường núi xóc, lắc bên một cái, lắc bên một cái, thêm bọn họ xong việc, mệt quá nên ngủ thì .
nhanh mấy phủ định suy nghĩ .
“Bọn họ xuống núi chỉ vài , dám lái xe đường núi, nên trực tiếp bộ xuống.”
Đường núi dốc, cho dù thẳng tắp đáng sợ, nhưng ít dám chạy đường núi, bằng thì ông cụ Đường cũng mời mấy tài xế bản địa lái.
Những tài xế lái xe lên xong xuống, chỉ để mấy chiếc xe đây, mỗi sáng sớm bọn họ đều xuống núi một chuyến, giúp mua thức ăn.
Dù bọn họ liên tục ăn cơm chay trong miếu, ăn liên tiếp mười ngày nửa tháng, bọn họ chịu nổi.
Cho nên đoàn phim tìm một gia đình chân núi, để họ chuẩn cơm trưa và cơm tối cho đoàn phim.
Mấy Hạ Chiêu dám lái xe, nghỉ rằng xuống núi nhanh, dù đường núi ngoằn ngoèo, đường lên bọn họ cũng lái , bộ xuống núi 30 phút, cho nên bọn họ xuống, sáng mai lên cùng tài xế đưa cơm trưa là .
“Tính toán một chút, hình như bây giờ bọn họ nên xuống núi thì .” Trợ lý của Triệu Mịch .
Có một giơ điện thoại lên, lo lắng : “ mới gọi điện xuống hộ gia đình chân núi, bọn họ hỏi dân ở đó, thấy của đoàn phim chúng xuống núi.”