Trợ lý của Triệu Mịch  bên cạnh sợ đến ngây : “Anh Triệu,   ăn nữa ?”
“Ăn  nổi nữa.” Triệu Mịch tiếc nuối .
Trợ lý: …
Cơm chay trong miếu ăn  ngon lắm.
Mặc dù lúc sáng   bận rộn một chút nhưng buổi chiều vẫn   tiếp,  khi khởi  thì Triệu Mịch còn cố ý  đại điện thắp một nén nhang.
Hạ Chiêu và Tiểu Cao thấy , do dự một chút  kéo Úc Tinh Hà  thắp một nén nhang luôn. Mặc kệ  tác dụng  , chí ít  thể an tâm đôi chút.
Hồ Nhàn  bên cạnh Sở Phi Niên, rảnh đến mức nhàm chán, lúc  còn đến hóng hai diễn viên đối diễn, đôi khi còn nhại theo lời thoại.
Thấy họ quên thoại, đạo diễn Đường   gì nhưng cô   tức giận giơ chân chỉ  họ.
“Sao trí nhớ kém thế? Có mỗi chút xíu mà cũng chẳng nhớ,  vẫn nhớ rõ như in đây !”
Sở Phi Niên căn bản chẳng thèm để ý đến cô , nhưng một lát  Hồ Nhàn cứ lải nhải, cô chịu  nổi nữa, day day thái dương,  đưa tay ôm hồ ly lông đỏ lên.
Cô ném cho Hồ Nhàn một vật giống như quả trứng đen xì  : “Nói nó mấy chuyện  núi .”
“Đại nhân, đây là thứ gì?” Hồ Nhàn dùng móng vuốt chọc chọc quả trứng, nó  mềm, đàn hồi, như cao su .
Sở Phi Niên còn  lên tiếng thì quả trứng đen truyền  giọng  hung ác: “Hồ ly thối, tao ăn chân mày bây giờ.”
 , quả trứng đen là quỷ mị mà Sở Phi Niên kéo  từ cơ thể đứa nhỏ  mất hồn.
Hồ Nhàn  giọng  của đối phương thì sợ tới mức ném quả trứng đen  ngoài,  sang  Sở Phi Niên, suýt nữa thì cô   rống lên: “Đại… Đại nhân…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-118.html.]
“Cho cô nhiều công đức và khí vận như , cô cho chó ăn hết  hả?” Sở Phi Niên  cô   lạnh lùng .
Hồ Nhàn xù lông, cái đuôi rối tung.
Một lát , khi   bất kể bóp quả trứng đen  thế nào, thì ngoại trừ việc nó  mấy câu hung ác  thì chẳng  gì  cô  cả, cuối cùng Hồ Nhan  yên tâm hẳn, cầm quả trứng đen  tìm một chỗ bắt đầu tra khảo theo nhiệm vụ Sở Phi Niên  giao cho cô .
Sơn mị  sợ ,  dám đến chỗ  nhiều , bình thường chúng hoạt động trong núi sâu.
Mà  chân núi Long Hưng  một cái thôn,  núi còn  một tòa miếu, ngày thường  nhiều  đến đây thắp hương. Cái đường nhỏ mấy  Triệu Mịch    tự nhiên xuất hiện, tất nhiên bình thường cũng    .
Sở Phi Niên  , sơn mị vốn nên ẩn   núi sâu, tại  chúng tại chạy  đây.
Trời vẫn  tối hẳn, nhưng đoàn  phim  bắt đầu thu dọn đồ đạc, ánh sáng   chỉ  thể ngừng . Tối nay vốn  cảnh  đêm, nhưng vì việc lúc sáng,    mệt mỏi.
Đạo diễn Đường nghĩ  nay  nên giày vò bọn họ thêm, vì  dời cảnh  sang tối mai.
Vừa thu công xong,     xuống núi, dù    việc ,  khi  cảnh  sáng mới về đến nơi là .
Hạ Chiêu nhớ  chân núi  mấy quầy bán quà vặt, cố ý chạy đến hỏi Sở Phi Niên   xuống núi  .
“  .” Sở Phi Niên lắc đầu: “Xuống núi thì xuống nhanh , bằng  lát nữa mới  thì trời tối đen mất .”
Hạ Chiêu  cô   thì ngẩng đầu  sắc trời, mặt trời vẫn  xuống núi hẳn, trời vẫn còn sáng, bây giờ là mùa hè, tối thiểu  7 giờ trời mới bắt đầu tối.
“Chúng  lái xe xuống núi.” Hạ Chiêu : “Lái xuống nhanh lắm, trời  tối nha như  .”
Mặc dù ngoài miệng  thế, nhưng   lập tức  đến thúc giục    nhanh chóng xuống núi  khi trời tối.
Úc Tinh Hà thấy Sở Phi Niên  xuống núi thì  cũng  xuống, còn Triệu Mịch thì  tâm  ý đến cái ấn ký  gáy, mỗi ngày đều xem mấy , xem nó  nhạt   ,  khi ấn ký hết thì   tuyệt đối  xuống núi.