Đứa trẻ cô thì ngẩng đầu lên cô với ánh mắt oán độc, ngay cả của đứa trẻ cũng ánh mắt của nó dọa sợ, thêm dạo gần đây nhiều chuyện xảy nên lo lắng quá độ, khi cô mắt nó thì dọa chân mềm nhũn, ngã đất.
Sở Phi Niên lấy tay đỡ cô lên ghế , cô thèm để ý ánh mắt của đứa bé , chỉ hỏi: “Hai đường nhỏ lên núi ?”
“ , nửa đường tắt một đường nhỏ.” Trợ lý Triệu Mịch cũng chạy đến, Sở Phi Niên hỏi thì trả lời.
Sở Phi Niên gì, cô đánh gáy đứa trẻ, nhưng kịp đánh thì nó gào thét mấy tiếng gào thét kỳ quái.
Khi xung quanh kịp phản ứng, nó chạy trốn.
Úc Tinh Hà kéo tay Sở Phi Niên, cầm tay cô lên kiểm tra cẩn thận: “Tay thương ?”
Vừa nãy đứa trẻ gào thét còn cào tay Sở Phi Niên.
“Không sai.” Sở Phi Niên lắc đầu, rút tay về: “Đuổi theo nó , mang nó về khi trời tối.”
Cho dù cô cũng đuổi theo, nhất là bố của nó. Sau đó chia đuổi theo, đoàn phim cũng tìm giúp.
Đứa bé chạy rừng trúc, mấy sư thầy trong miếu từng lên đó đào măng, thấy lên núi đuổi theo thì vội vàng : “Ở trong đó tín hiệu, nên theo nhóm.”
Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà cũng đuổi theo, cô ôm theo Hồ Nhàn, khi rừng trúc, cô đặt Hồ Nhan xuống đất: “Đuổi theo .”
“Đại… Đại nhân… Thứ ăn hồ ly đó.” Hồ Nhàn ôm hai cái đuôi run rẩy .
Cô dám đuổi theo, cùng lắm thì chỉ dám bên cạnh Sở Phi Niên.
Úc Tinh Hà: …
Anh thở dài : “Đuổi theo , Phi Niên ở đây, cô sợ gì hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-113.html.]
Hồ Nhàn nghĩ thầm, đến lúc đó đuổi theo, đợi và đại nhân đến thì thứ ăn sạch , sợ mới lạ?
Chỉ vài phút, đứa bé chạy mất cả cái bóng cũng chẳng còn.
Những khác chia thành tốp năm tốp ba đuổi theo, ở đây chỉ còn hai bọn họ và một con hồ ly.
“Anh đây chờ .” Sở Phi Niên với Úc Tinh Hà.
Không chờ Úc Tinh Hà đồng ý, thì cô hóa thành màn sương đen biến mất khu rừng.
“Phi Niên!” Úc Tinh Hà đuổi theo, Hồ Nhàn vội vàng ôm chân , ngăn : “Anh đừng đuổi theo, đuổi cũng chẳng kịp, chi bằng về miếu với , chờ đại nhân bắt thứ về.”
Sở Phi Niên biến mất thấy tăm , Úc Tinh Hà đuổi theo kịp, mặc dù cam tâm, nhưng chỉ thể theo Hồ Nhàn về miếu.
Sau khi về miếu, chỉ còn mấy lớn tuổi ở đây, khi thấy Úc Tinh Hà về thì đạo diễn Đường hỏi: “Phi Niên đuổi theo ?”
“Vâng.” Úc Tinh Hà đáp một tiếng.
Đứa bé chạy nhanh, cộng thêm chạy trong rừng thúc, nhiều ngã rẽ, vì là trẻ con nên thể nhỏ bé linh hoạt, nhanh chóng mất hút trong tầm mắt của .
Nếu như so sánh thì đuổi theo trưởng thành, bình thường sống trong thành phố, ít rừng núi thế , rừng trúc khó khăn.
“Không , đứa nhỏ chạy nhanh như khỉ ?” Người đuổi theo đầu tiên đụng đầu một nhánh trúc, nắm lấy một cây trúc ven đường cúi xuống thở hổn hển, chạy nổi nữa.
Những phía chẳng hơn bao nhiêu, bọn họ chính là những đuổi theo đầu tiên, thấy đưa trẻ chạy mất thì trực tiếp đuổi theo, căn bản chẳng hiểu chuyện gì xảy .
Sở Phi Niên vốn định để Hồ Nhàn đuổi theo, nhưng Hồ Nhàn nhát gan quá, cô chỉ đành tự , thứ chạy nhanh, nhưng nhanh bằng cô.
Khi cô đuổi đến, nó còn cô, nó đắc ý khi thể bỏ những phía , nó nhe răng , miệng và cằm nhễ nhại nước miếng và chocolate.