Sau khi Úc Tinh Hà đánh xong ván cờ với ông cụ Đường,   sang hỏi cô: “Cô  chơi một ván ?”
Sở Phi Niên do dự một chút  lắc đầu: “  chơi .”
“Đại nhân chỉ  chơi cờ ca rô.” Hồ Nhàn đang  xổm trong góc ăn đậu phộng,   thì  nhạo .
Sở Phi Niên liếc  cô , Hồ Nhàn vội vàng im bặt, nụ   hé  thì  bóp chết, hai chân ôm đầu, lăn  đất một vòng.
Úc Tinh Hà giật : “Cô  ăn đậu phộng  nghẹn ? Có cần  đến giúp ?”
Mặc dù    giúp thế nào,   Sở Phi Niên  cần mang Hồ Nhàn theo ,   đến nắm hai cái đuôi của Hồ Nhàn, dốc ngược đầu cô  xuống.
“Không c.h.ế.t .” Sở Phi Niên xì một tiếng: “Cho dù c.h.ế.t thì  tận hai cái đuôi kìa, sợ gì chứ.”
“Hu hu hu…” Hồ Nhan  mới  dốc ngược đầu xuống đất,   thì bò dậy, tủi ,  gì còn dáng vẻ  nghẹn suýt c.h.ế.t như lúc nãy.
Úc Tinh Hà thấy  thì  con hồ ly   mới giả bộ,
Khi Úc Tinh Hà và ông cụ Đường định đánh ván cờ tiếp theo, thì đội vợ chồng  dẫn đứa nhỏ đến đây, nếu xuống núi thì sẽ bỏ lỡ cơm trưa, cho nên sư thầy  giữ 3  nhà họ ở  ăn cơm,  khi ăn xong thì mới xuống núi.
Người phụ nữ đang giúp đỡ   trong bếp,  đàn ông ôm đứa nhỏ, do dự  về phía . Hạ Chiêu và Tiểu Cao  với  ,  đàn ông ý thức  những  ở đây   ác ý, vì  bế đứa nhỏ đến đây.
Tiểu Cao nhường chỗ cho  .
“Cảm ơn, cảm ơn…” Người đàn ông nhỏ giọng  cảm ơn, để đứa bé  lên chân của .
Tiểu Cao suy nghĩ một lúc, lấy vài viên chocolate đưa cho nó: “Ăn kẹo ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-111.html.]
“Ăn…” Người đàn ông vội vàng nhận viên chocolate,  nhận   cảm ơn  ngừng, lấy kẹo Tiểu Cao đứa nhét  túi của đứa trẻ.
Tiểu Cao : “Dù   chẳng ăn hết, giữ  thì phí, hôm nay  nóng, nó sắp tan , trẻ con thích ăn thì cho nó thôi.”
Người đàn ông lột một viên chocolate  nhét  miệng đứa trẻ, mặt nó ngây ngốc, nhưng vẫn há miệng  ăn.
“Nó  thích kẹo, thích ăn từ khi còn bé, mỗi khi  và  nó  ở nhà, hoặc   ngoài  công, cuối năm  về mua cho nó  nhiều kẹo để ăn, thế là nó  sâu răng, nhất là mùa xuân năm nay, khi  học,  nhức răng  mãi,  đến nỗi giáo viên cũng chịu  nổi…” Người đàn ông    lấy tay dụi mắt.
Trước  cảm thấy con nhà   nghịch ngợm,  ngoan ngoãn  lời như con hàng xóm, học tập  giỏi.  bây giờ nó  lời, mỗi ngày  quậy,  , đút cơm thì ăn,   ngủ thì  ngủ…  hai vợ chồng chẳng hề thấy vui một chút nào cả.
Tiểu Cao   cũng thấy khó chịu, cô  thấy miệng đứa trẻ dính chocolate, nên lấy một túi khăn giấy lau miệng cho nó, kết quả cô   ngẩng đầu lên thì chạm mắt nó.
Nó  cô   nhếch miệng , lộ  một cái răng nanh dính chocolate.
“Má ơi!” Người hốt hoảng hét lên   Tiểu Cao mà là Hạ Chiêu  bên cạnh cô .
Thậm chí  khi hét lên thì Hạ Chiêu bật ngửa  , khi nãy vì nhường chỗ cho  đàn ông, nên     sang cái ghế dài,  ngửa cổ   thì té xuống.
Cũng may Úc Tinh Hà  bên cạnh, nhanh tay lẹ mắt đỡ : “Anh  ?”
Sao ngày nào cũng hoảng sợ thế nhỉ?
“Răng! Răng của nó!” Hạ Chiêu sợ hãi chỉ  đứa bé , sợ đến mức   nên lời.
Khi  thấy cảnh tượng  nãy Hạ Chiêu  kích thích quá mức, đứa bé   há miệng thì   đáng yêu,  ngơ ngác  trong lòng bố .
Ai mà   tự nhiên nó nhếch miệng ,  thật u ám, răng nanh nhọn hoắc dính đầy chocolate. Hình ảnh quá mức đối lập, thật đáng sợ.