“Đi xem rồng?” Đạo diễn đường và sư thầy  , cũng  theo,  đó thì 3  Dương Tây  về phòng cũng  theo.
“Có flycam ?” Sở Phi Niên từng  thấy nhân viên của đoàn  phim dùng flycam nen hỏi, vẫy vẫy tay với  đó.
Người  sửng sốt một chút,     xem rồng, nên  kích động  hoài nghi, lập tức  lấy flycam mang đến.
Vị trí của miếu ngay  đỉnh núi, nhưng miếu    chỗ cao nhất của núi Long Hưng, chỗ cao nhất ở phía  miếu,  lên  30 mét nữa.
Khi tất cả   trèo lên  miếu, từng   xung quanh, ai nấy cũng hỏi: “Rồng ở ?”
Sở Phi Niên  trả lời nghi vấn của bọn họ, mà cô  nhân viên công tác điều khiển flycam bay  ngoài, khi flycam bay càng ngày càng cao, thì bọn họ chỉ thấy một chấm nhỏ.
Cùng lúc đó, trong màn hình của flycam,  chỉ  núi Long Hưng, mà còn nó thôn xóm  núi, đường xá, phòng ốc, đồng ruộng…
Máy bay bay càng ngày càng cao, thì càng  thấy nhiều nơi hơn.
“Đó là rồng.” Úc Tinh Hà   Sở Phi Niên lên tiếng.
Anh chỉ là một  hóng chuyện mà thôi,  cũng   xem rồng   thật  .
Sư thầy  đằng   hiểu , giải thích: “ , trấn Khương Bình, thực  là một con rồng.”
“Đây là rồng ? Sao     ?” Tiểu Cao nghi hoặc hỏi.
Cũng   nhiều   hiểu như cô .
Vốn dĩ Úc Tinh Hà chỉ suy đoán, nhưng khi sư thầy   thì   hiểu  bộ: “Flycam  đủ rộng,  xem cả con rồng thì   lấy bản đồ  xem.”
Người khác   thì lấy điện thoại di động của , từng  mở bản đồ vệ tinh  điện thoại, từng  thu nhỏ bản đồ , Hạ Chiêu cũng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-108.html.]
“Á đù! Thật sự là rồng !” Hạ Chiêu giơ điện thoại .
Khi thu nhỏ bản đồ trán Khương Bình  với tỉ lệ nhất định, tất cả những đường xá, núi sông đều thấy rõ, từ trấn cho đến núi Long Hưng…
Nhìn kỹ một chút thì đây là một con rồng  dài  đất, trấn là đầu rồng, mà núi Long Hưng  thể  thấy đuôi rồng.
Sư thầy : “Trước  ở đây  gọi là Khương Bình…”
Ông  liên tiếp   mấy địa danh, tất cả đều liên quan đến rồng,  điều  tiếng địa phương, nên phần lớn     hiểu, bọn họ    thấy kỳ quái.
“Bên  là Long Đầu,  là Long Yêu, đây là Long Thí Cổ…” Sư thầy chỉ mấy ngọn núi,  khi  xong thì ông   Sở Phi Niên hỏi: “Sao cô  chuyện ? Hiện tại  ít  .”
Chỉ  những  già thỉnh thoảng nhắc đến, những  trẻ tuổi   hứng thú với chuyện ,  xong chỉ thấy buồn ,  đời   gì  rồng chứ.
“Nghe .” Sở Phi Niên . Cô   rằng cô   chuyện  hơn 1000 năm .
Khi đó ở đây   những thôn xóm , nhưng vẫn  thể thấy rõ con rồng  ở đây, nếu như  ở sơn động  vách núi   càng thấy rõ ràng.
Ngọn núi  cao hơn, xa hơn, đè lên đuôi rồng. Cho nên con rồng  chỉ  thể  đây,  bay lên .
Buổi tối khi bước  trấn thì cô  phát hiện ,  nghĩ  lâu như  , con rồng  vẫn ở đây.
Mặc dù con rồng    rồng thật, nhưng cũng đủ khiến những   theo hưng phấn,  khi sự hưng phấn trôi qua thì họ  xuống .
Khi sư thầy  ngang qua Sở Phi Niên, cô hỏi: “Sư phụ, ông  ở đây  chỗ nào  gọi là thôn Khương Bình ?”
 lúc Hạ Chiêu và Úc Tinh Hà cũng  câu hỏi của cô, lúc  họ mới nhớ  mục đích Sở Phi Niên đến đây, nhưng lúc đó Hạ Chiêu chỉ tra  ở đây  trấn Khương Bình, thung lũng Khương Bình  núi Long Hưng,  thấy thôn Khương Bình ở  cả.
“Thôn Khương Bình?” Sư thầy  xong thì sửng sốt,  mặt trở nên hoảng hốt, ông   nghĩ đến điều gì đó,  trả lời Sở Phi Niên.