Thậm chí cho dù Tiểu Kha giãy dụa kịch liệt thì những phù văn càng siết chặt thu hẹp phạm vi hơn.
“Không liên quan đến .” Sở Phi Niên : “Nơi đến cũng giống như cô.” Cô Dương Tây .
“Sao như chứ?” Đường Tư Thu nhỏ giọng .
Hiển nhiên Dương Tây tin tưởng Đường Tư Thu hơn, cô về phía Bùi Thanh, Bùi Thanh nắm chặt cây dù trong tay: “Đại sư Dương một hồn ma trẻ con theo, nên giúp thu nó cây dù .”
Chỉ tiếc kịp chuyện khác thì Dương Tây đến Khương Bình, lên núi phim, nên bất chấp tất cả, trực tiếp mang theo cây dù đến đây.
“Đại sư Dương , cây dù lợi hại, nó chạy , khi phim xong, em với đến gặp đại sư dương, chắc chắn đại sư Dương biện pháp.”
…
Đường lên núi ngoằn ngoèo khúc khủy, thêm là đường đất trải nhựa, ngay cả xi măng cũng chẳng trải, bằng phẳng cho lắm, đường lên núi xóc nảy ngừng, thỉnh thoảng còn những khúc cua, trong xe lắc trái lắc , ai cũng yên .
Sở Phi Niên thấy hối hận, thì cô chẳng xe, bay lên núi luôn cho .
Hồ Nhàn vốn dĩ mui xe, thấy xe lắc lư quá nên nhảy xuống, với Sở Phi Niên một tiếng tự chạy lên núi, hồ ly cũng chịu nổi.
Khi lên đỉnh núi, xe ngừng , lập tức vài chạy đến bụi cây ven đường nôn khan, ai nấy sắc mặt vàng như đất.
“Không khí núi trong lành quá.” Hạ Chiêu vươn vai một cái, hít sâu một : “Nếu đường lên núi gập ghềnh như thì .”
Dương Tây với Đường Tư thu cũng say xe, họ xuống xe cùng Bùi Thanh lên miếu đỉnh núi.
Xe lái đến cửa miếu, mà chỉ dừng một chút, đường lên miếu bậc thang bằng đá, thềm đá cao, 20 bậc, những khác khi nôn xong thì cũng bắt đầu lên, thấy mệt lắm.
Sở Phi Niên lên, cô ở ven đường lên, cũng một vài bậc thang hướng về con đường nhỏ khác, nhưng đường đó nhỏ hẹp chỉ 3,4 bậc thang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-107.html.]
Trước bậc thang một dòng suối nhỏ, bờ một bia đá.
“Bia đá gì ?” Hạ Chiêu ngó đầu sang , chữ thì nhưng suýt nữa thì ngã chúi đầu xuống đất.
Úc Tinh Hà cạnh thấy thì nắm tay kéo : “Nhìn rõ lắm, cỏ che khuất, thì đến gần mới , hoặc là hỏi mấy tài xế thử xem?”
“Suối Thính Long.” Sở Phi Niên đột nhiên lên tiếng.
Hạ Chiêu kinh ngạc kêu một tiếng, đầu chung quanh nhỏ giọng hỏi: “Hay nhỉ, núi Long Hưng, suối Thính Long, núi thật sự rồng ?”
Úc Tinh Hà nhưng Sở Phi Niên : “Có chứ.”
“Có rồng thật hả?” Hạ Chiêu kích động lắp, giọng to lên, mấy khác cũng chạy đến.
Nhất là Tiểu Cao, cô hưng phấn : “Anh Chiêu, ở đây rồng thật hả? Ở thế?”
Hạ Chiêu và Úc Tinh Hà đồng thời Sở Phi Niên.
Sở Phi Niên gì, cô lên miếu, Hạ Chiêu cô xem rồng ở , mấy khác cũng xem nên vội vàng kéo Úc Tinh Hà theo Sở Phi Niên. Tiểu Cao cũng vội vàng đuổi theo.
Sở Phi Niên hỏi thấy phiền quá nên : “Muốn xem rồng ?”
“Muốn .”
Sở Phi Niên: “Lại đây, chỉ rồng cho mấy xem.”
Ngay cả Úc Tinh Hà cũng hưng phấn theo.
Chỉ vì một câu “ở đây rồng” của Hạ Chiêu dẫn đến sự chú ý của , Sở Phi Niên dẫn họ xem rồng, thế là cũng theo, đến khi lên miếu thì trông thấy sư thầy và đạo diễn Đường đang chuyện.
Bọn họ lập tức đến, vui vẻ thần bí : “Đạo diễn Đường, cô Sở dẫn chúng xem rồng, ông …”