“Không   ma luôn,  bạn mãi mãi ? Anh nghĩ  thật đấy.”
Nghe cô  xong thì cả  Úc Tinh Hà lạnh toát.
Khi Úc Tinh Hà và Sở Phi Niên trở về, Hạ Chiêu  ăn xong tô bún, ngẩng đầu thấy hai  một  một   về, Sở Phi Niên thì vẫn lười biếng như cũ, nhưng   cảm thấy Sở Phi Niên xa cách hơn khi .
Mà Úc Tinh Hà   Sở Phi Niên thì khiến Hạ Chiêu lo lắng hơn nhiều.
“Cậu   ? Sao  dáng vẻ hồn bay phách lạc ? Lẽ nào Phi Niên  trị  chứng mộng du của ?” Hạ Chiêu vội vàng lau miệng   lên, kéo Úc Tinh Hà  chỗ khác  hỏi.
Úc Tinh Hà  giải thích nhiều,  bỏ lên lầu  : “Anh  với đạo diễn Đường,   quần áo  xuống.”
“Haiz,  , tài xế  đến mà,  tắm rửa  quần áo  xuống ăn sáng , bún ở đây khá ngon đó…” Hạ Chiêu  chép miệng  ,  về bàn, suy nghĩ xem nên ăn thêm một tô nữa .
Khi Úc Tinh Hà tắm rửa  quần áo xong  xuống lầu thì tài xế  đến, nhưng tài xế vẫn  ăn sáng, đạo diễn Đường  bọn họ mua bún và bánh bao cho  , Hạ Chiêu dẫn Úc Tinh Hà đến chào hỏi.
Ở gần đó  quảng trường dành cho  cao tuổi, nó khá nhỏ,  quảng trường  hai bàn đánh bóng bàn, còn  vài dụng cụ tập thể hình thường gặp ở mấy công viên.
  mấy đứa nhỏ chơi ở đó, còn mấy  lớn tuổi thì tụ tập ở quầy bán quà vặt đánh bài hoặc đánh mạt chược, bên cạnh còn  cái ghế tựa để , chẳng  của nhà ai.
Thấy   ai  ở đó, nên Sở Phi Niên leo lên , cô  mấy đứa nhỏ  quảng trường.
“Chỗ   cái sơn động đó, trong sơn động còn  một cái quan tài…” Một đứa bé chỉ  một ngọn núi,  hì hì thần bí .
Những đứa trẻ khác  mặt quỷ trêu nó: “Chúng tớ  lâu .”
Mấy đứa trẻ  đùa, chạy một lúc thì  một đứa lùi  va   Úc Tinh Hà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-105.html.]
Úc Tinh Hà lấy tay đỡ nó,   xuống hỏi: “Em   ở đó  một sơn động hả?”
“ , ở ngọn  đó .”
Hạ Chiêu  phía  chỉ cho Úc Tinh Hà xem: “Người nơi  đều  ở   một sơn động, nhưng ngoại trừ  trong sơn động  một cái quan tài  thì chẳng  gì cả.”
Úc Tinh Hà  lên  về phía đó, nhanh chóng phát hiện  cái sơn động .
Ngọn núi đó  cao, vách núi màu xám nhạt, nhưng cái hang động đó đen thui, chỉ  bằng mắt thường vẫn dễ dàng nhận .
 họ chỉ  thể thấy vị trí của sơn động,  thấy rõ trong sơn động  gì.
“Sơn động  ở giữa vách núi,     thể lên đó  nhỉ?” Úc Tinh Hà nhíu mày hỏi.
Hạ Chiêu lắc đầu: “Không .”
Ở giữa núi Long Hưng và ngọn núi  còn 2 ngọn núi nữa, Hạ Chiêu chỉ  : “Đó là núi Long Hưng, nếu chúng   ở ngọn núi thấp hơn,    thể  thấy tòa miếu .”
Bọn họ trò chuyện vài câu thì tài xế  ăn xong, lúc  mới 7 giờ 40 phút,  đến 8 giờ.
Thời điểm  thời gian  là thời gian ăn sáng của học sinh gần đây, nhưng giờ chúng   nghỉ hè,  cần đến trường. Trẻ con ở đây  đứa thì theo  lớn  đồng,  đứa thì chơi đùa trong sân. Còn  vài đứa trèo lên xe tải nhỏ của đoàn  phim.
“Đi xuống , xuống hết …” Tài xế thấy  thì đuổi chúng , tài xế  tiếng bản địa, nhưng  khó hiểu lắm. Chỉ  vài lời khẩu âm  nặng, còn  đa phần giống tiếng phổ thông.
Xe là xe van và xe tải nhỏ, Sở Phi Niên và Úc Tinh Hà  một xe, Dương Tây và Đường Tư Thu cũng  theo.
Khi Đường Tư Thu thấy Sở Phi Niên thì  với cô một cái  chui  trong góc .