Mặc dù   thanh đạm nhưng rau quả thật tươi ngon.
Úc Tinh Hà  theo hướng Dương Tây chỉ  bao lâu thì gặp  Sở Phi Niên, cô đang  bên một cái hồ, cô đang cầm một nhánh cây chẳng  nhặt ở , cô ngẩn    cầm nhánh cây khuấy nước trong hồ.
Cái hồ  khá lớn,  hồ  hoa sen,  lá sen và búp sen vẫn còn đọng sương sớm, Sở Phi Niên cầm nhánh cây khuấy nước  sương  búp sen rơi xuống, những hạt sương trong vắt như hạt ngọc rơi xuống  lăn qua lăn   lá sen.
Còn những giọt sương khác thì rơi xuống mặt hồ, sen chỉ mọc ở ven hồ, còn ở giữa hồ thì trụi lủi chẳng  một bông sen nào.
“Bên đó là trường học gần đây nhất.” Sở Phi Niên   đầu  chỉ nghiêng đầu  về phía đó.
Từ chỗ   thêm  2 cây  nữa là trường học bản địa, học sinh tiểu học lớp 5-6 và học sinh cấp 2 lớp 7-9 đều học ở đó.
Úc Tinh Hà đáp một tiếng,   theo hướng cô chỉ, chỉ  thoáng qua thôi    nữa,  sợ   rõ lời Sở Phi Niên , bây giờ  chỉ  một suy nghĩ duy nhất,   tìm Sở Phi Niên hỏi cho rõ ràng  chuyện.
Sở Phi Niêm ném nhánh cây trong tay , cô  lên  một dãy nhà phía  cái hồ, cô  một ngôi nhà ở giữa: “Nhà đứa trẻ  ở đó.”
Đây là nhà gạch mái ngói, nó khác   với những ngôi nhà lầu bên cạnh.
Mấy năm nay  nhiều nhà trong thôn kiếm  nhiều tiền,   bên  nâng đỡ,  ít nhà xây nhà lầu hiện đại, chỉ  mỗi nhà  vẫn là nhà gạch mái ngói, thậm chí là nhà cấp 4.
Có thể   căn nhà nay  cũ lắm .
“  chuyện  hỏi cô.” Úc Tinh Hà nắm lấy tay Sở Phi Niên, trầm giọng hỏi.
Sở Phi Niên nghiêng đầu  , cô nhướn mày, tuy  lên tiếng nhưng mặt cô lộ rõ sự nghi hoặc.
Úc Tinh Hà hỏi: “Tối hôm qua cô  gì với  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-104.html.]
“Đầu óc  mơ hồ,  nhớ nữa.” Anh lấy tay nắm tóc, mắt   trống bên cạnh cô,  dám  thẳng  mắt cô.
“ cũng quên .” Sở Phi Niên .
Úc Tinh Hà  quan tâm nữa  phắt về phía cô,  nóng vội : “Sao cô  thể quên chứ?”
“Tại   ?” Bộ dáng Sở Phi Niên cây ngay  sợ c.h.ế.t  : “Anh  thể quên, tại    thể?”
Cô  thế   Úc Tinh Hà đuối lý, nhất thời  im bặt, mãi một lúc lâu  mới tủi  : “ chính miệng cô    cô  quên ? Không  cô    quỷ khác biệt  ?”
“  quên ,    ?” Sở Phi Niên hừ một tiếng, hất tay  , lướt qua     đến chỗ khác: “Người quỷ khác biệt thì  gì sai hả?”
“Đã là thời đại nào ,  mà cô còn  với  chuyện  quỷ khác biệt? Khác biệt chỗ nào, cô  thử   xem nào…” Úc Tinh Hà    theo cô, mặt vốn dĩ trắng bệch vì lạnh của   khôi phục một chút, đại khái do  kích động quá thôi.
Sở Phi Niên  đằng , suy nghĩ một lúc  : “Không thể nào bên  đến già thì là khác biệt .”
“Vậy  khi c.h.ế.t  cũng  quỷ là , cần gì  bên  đến già? Trường tồn bên  chẳng   hơn bên  đến già ?” Úc Tinh Hà tức giận .
Sở Phi Niên nghiêm mặt  , đúng lúc chạm  ánh mắt của .
Không    do nắng sớm  , mắt Úc Tinh Hà sáng rực,   Sở Phi Niên, vẻ mặt kiên định, dường như mặc kệ cô lấy bất kỳ lý do nào thì Úc Tinh Hà cũng sẽ phản bác đến cùng.
Anh   thừa nhận sự “khác biệt” ,  thì sự “khác biệt”   thể tồn tại !
Trong một khoảnh khắc, đột nhiên Sở Phi Niên cảm thấy tim cô mềm nhũn, nhưng nó chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc mà thôi.
“Nếu  một ngày  hồn phi phách tán thì ?” Sở Phi Niên    nữa, cô giễu cợt .