Nhang muỗi  bóp nát rơi xuống đất, tay  vẫn còn xoa xoa bột nhang muỗi.
“…   mộng du.” Úc Tinh Hà  chuyện, giọng  khàn đến mức bản   cũng giật .
Hạ Chiêu thấy  thì sợ hãi, vội vàng kéo cánh tay lạnh băng của Úc Tinh Hà về phòng,   gặp  Tiểu Cao,  đó  Tiểu Cao  gọi nhân viên y tế,   lập tức lải nhải  ngừng: “Giọng của  khản đặc thế , mấy fan hâm mộ của  chắc chắn sẽ mang d.a.o đến tìm  mất.”
Bây giờ Úc Tinh Hà  chẳng lọt tai bất kỳ thứ gì, trong đầu  chỉ  mấy câu mà Sở Phi Niên  tối hôm qua.
Cô  cô  c.h.ế.t ,  c.h.ế.t hơn 1000 năm , cô còn … Người và quỷ khác biệt…
Úc Tinh Hà chớp mắt, khi  đến phòng Sở Phi Niên thì  hất tay Hạ Chiêu ,  chạy đến đập cửa phòng cô.
“Tinh Hà? Cậu  gì ?” Hạ Chiêu sửng sốt,    gần Úc Tinh Hà thì thầm hỏi: “Cậu  mới    mộng du?  nhớ      như thế,  ngày đầu tiên đến đây   ? Sao  cứ thấy  kỳ quái ,  gặp thứ gì đó dơ bẩn đúng ,  tìm Phi Niên…” Nhanh tìm Phi Niên giúp đỡ  chứ!
Suy nghĩ   xuất hiện trong đầu Hạ Chiêu thì   lập tức  gần gõ cửa phòng Sở Phi Niên.
“Cô Sở rời khỏi phòng từ sớm .” Có   ngang qua thấy hai  gõ cửa thì lên tiếng nhắc nhở.
Úc Tinh Hà  xong lập tức thu tay , xoay  chạy xuống lầu, Hạ Chiêu phản ứng chậm hơn một nhịp, nhưng cũng vội vàng đuổi theo,    gọi: “Tinh Hà,  là   phòng  đồ  ?”
“Cậu  thế?” Đạo diễn Đường thấy Úc Tinh Hà vội vàng chạy xuống thì hoảng sợ.
Úc Tinh Hà mặc áo ngắn tay màu trắng, mặc quần đùi cotton, chân  dép lê, cả  ướt sũng, tóc cũng ướt nhẹp bết dính thành từng mảng.
“Mới ngày đầu tiên đến đây mà   lôi thôi lếch thếch như ,      thế nào với fan hâm mộ của  đây?” Đạo diễn Đường trêu chọc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-103.html.]
Úc Tinh Hà cũng phối hợp nở nụ  gượng gạo,   xung quanh nhưng  thấy Sở Phi Niên : “Phi Niên  ?”
“ thấy cô   về bên đó.” Dương Tây chỉ về một hướng: “Hình như cô   một .”
Úc Tinh Hà cảm ơn  chạy về hướng đó, Hạ Chiêu định đuổi theo, thì  đạo diễn Đường kéo tay .
“Cậu  theo  gì?” Đạo diễn Đường hỏi.
Hạ Chiêu : “Phải  theo xem chuyện gì xảy  chứ?”
“Có gì để xem ,     trẻ con, cứ  theo  rời,  ,  ăn sáng ?” Đạo diễn Đường kéo tay   đến bàn ăn.
Mọi  của đoàn  phim ăn sáng ở chỗ tối hôm qua Hạ Chiêu đỗ xe, đây là một ngã tư đường,  lên một chút là lên đến núi , trái  đều  những con đường nhỏ.
Ven đường   mở quầy bán quà vặt, quầy bán quà vặt mở một cửa sổ nhỏ, bình thường bán rượu và đồ ăn vặt, còn  vài   đánh bài ở xung quanh, chủ nhà bán bất luận thứ gì    thể mua, dứt khoát mở thêm một tiệm đồ ăn sáng kế bên luôn.
Đồ ăn sáng chính là bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành, còn  mì nữa.
Ở đây  một tô bún gạo lớn, nước lèo là nước hầm xương, thêm chút rong biển, hành lá, ớt, thêm một quả trứng ốp la nữa,  lẽ đây là bột gạo rẻ tiền, nên một tô lớn chỉ  3 tệ. Ngoài  còn  thể mua thêm một chút rau và sườn ăn kèm, tính tiền riêng.
Hạ Chiêu nhanh chóng  một tô bún gạo lớn trị giá 3 tệ hấp dẫn,  sang thì  thấy Dương Tây ăn mì  rau, bắp cải và một ít nấm tươi non.
“Cô chỉ ăn  thôi ?” Hạ Chiêu hỏi.
Dương Tây gật đầu: “Rất ngon và tươi.”