Anh Tiểu Cao, thấy cô chú ý, thì lập tức chạy đến mặt Sở Phi Niên, nhỏ giọng hỏi cô: “Cho nên, thật sự rồng hả?”
“Không .” Sở Phi Niên gật đầu: “Cảnh ở núi Long Hưng? Có rồng thì đến đó sẽ thôi, đúng ?”
“Đã là rồng thì mà thấy cơ chứ?” Hạ Chiêu thở dài, mặc dù hiếu kỳ, nhưng để trong lòng, thầm : “ mà ông chủ cũng sai, mặc kệ là sáng tối, mấy các nếu ngoài thì cùng , hả?”
Nơi hẻo lánh thế , trị an hỗn loạn là điều bình thường.
Lúc từ quán bún cay thập cẩm xe thì mấy nhóm , mấy nam nữ, đàn ông trung niên 40 tuổi, cũng mấy thanh niên nhuộm tóc vàng, còn vài cô gái mặt ngây thơ.
Thỉnh thoảng còn tiếng xe moto chạy qua, đôi khi thấy mấy cặp đôi moto la hét điên cuồng.
“Mấy điên.” Hạ Chiêu lấy tay chỉnh kính, thở dài.
Sau khi lên xe, Hạ Chiêu để Tiểu Cao lái xe nữa, sang ghế lai, vẫn nổ máy thì sắc mặt đổi: “Cái gì thế ?”
“Đây… Hình như giấy tiền vàng mã.” Tiểu Cao cúi xuống lên phía , nhích gần kính chắn gió .
Trước xe bọn họ, cần gạt nước một mảnh vàng ròng.
Đêm hôm khuya khoắt, dù là cách đó xa vài sạp đồ nướng, siêu thị bên cạnh vẫn còn mở cửa, thậm chí vài đang mua rau, nhưng khi Hạ Chiêu thấy mảnh kim nguyên bảo bằng giấy thì cả cứng đờ.
Sở Phi Niên xuống xe, cô gần để : “Rác rưởi, vô dụng, ma cũng chả thèm, lấy xuống vứt .”
“Hả?” Hạ Chiêu sửng sốt, sợ hãi trong lòng lập tức tiêu tan khi Sở Phi Niên như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-ngu-nghin-nam-van-su-doi-thay/chuong-100.html.]
Úc Tinh Hà thấy vẫn thất thần thì đưa tay cầm tờ giấy kim nguyên bảo vo thành một cục ném thùng rác bên cạnh: “Còn lái xe đấy, để lái cho?”
Anh quơ quơ tay mấy cái mặt Hạ Chiêu nhỏ giọng hỏi.
“Không , lái , nghỉ ngơi .” Hạ Chiêu vội vàng lén lút Sở Phi Niên, thở một , nghĩ thầm bọn họ xe… Người xe cũng , sợ gì chứ?
Sau khi lên xe nữa, mở điều hòa khí lên, đóng cửa sổ ngăn cách khí bên ngoài, Hạ Chiêu tỉnh táo hơn nhiều, hít sâu một , nhanh chóng khởi động xe.
Đạo diễn Đường đến nên tối nay ngủ ở chân núi Long Hưng, đợi ngày mai cùng lên núi.
Nghe núi dốc, tài xế lão luyện thì khó lên, vì đạo diễn Đường còn nhờ khác giới thiệu tài xế bản địa.
“Đường ở đây sửa xong, thật vắng vẻ như .” Hạ Chiêu lái xe .
Úc Tinh Hà cũng ngoài, ven đường là những ngọn đèn sử dụng năng lượng mặt trời, đèn đường còn chữ Trung Quốc màu đỏ in đó, lúc chiếc nào cũng sáng, ngoài thì thấy hai hàng đèn đỏ.
Sau khi khỏi trấn, rời xa những tiếng huyên náo, đến đồng ruộng thấy tiếng ếch kêu vang, còn tiếng chó sủa nữa.
Có vài nhà xây ven đường, thậm chí còn thể trông thấy vài cầm ghế đẩu ngoài cửa , vài đứa nhỏ lớn ôm lòng đút cơm, nó chịu ăn, đó quát, bọn họ tiếng địa phương nên rõ lắm, đại khái lẽ là thúc giục đứa trẻ ăn nhanh lên.
“Đây là tiếng địa phương ở Khương Bình ?” Hạ Chiêu ngừng xe, vặn thấy phụ nữ kéo đứa bé .
Đứa trẻ thì ôm chén cơm hì hì.
“ , thực tiếng địa phương của Khương Bình khó , kỹ là hiểu thôi.” Nghe thấy tiếng xe của bọn họ nên nhân viên công tác đón, thấy câu hỏi của Hạ Chiêu thì giải thích: “Đa phần khi bọn họ chuyện cẩn thận một chút thì hiểu thôi.”