Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ - Chương 77
Cập nhật lúc: 2024-12-09 22:38:02
Lượt xem: 35
Hôm nay Lort mặc một bộ quần áo thường ngày thời thượng, đeo thêm một cái kính râm lớn, thoạt nhìn vô cùng điển trai, giống như một minh tinh lớn vậy.
Anh vẫy tay chào Kiều Vãn Tình: “Kiều tiểu thư, đã lâu không gặp!” “Hóa ra lại là mọi người! Đã lâu không gặp, mau vào đây ngồi đi.”
Lần trước lúc tới Lục gia, Lục Vân Phỉ cũng có nói qua với Kiều Vãn Tình rằng cô muốn tới đây chơi, nhưng cũng không nói rõ là bao giờ. Kiều Vãn Tình cũng chỉ cho rằng cô thuận miệng nói chơi thôi, không nghĩ Lục Vân Phỉ lại tới thật. Mà còn không báo trước nữa chứ. Không biết có phải là Lục Vân Phỉ báo với Cố Yến Khanh rồi mà anh quên nói cho cô không.
“Cảm ơn chị dâu nha! Chúng em nóng sắp c.h.ế.t rồi!”
Lục Vân Phỉ dùng tay quạt quạt cho mát. Bây giờ là giữa trưa, thời điểm nóng nhất trong ngày. Thêm vào đó bây giờ lại còn là tháng 8, nhiệt độ ngoài trời có thể lên đến hơn 40 độ.
Cố Yến Khanh nhìn hai người Lục Vân Phỉ cùng Lort đi vào thì nhíu nhíu mày. Nhưng anh cũng không nói gì. Đúng là trước đó Lục Vân Phỉ cũng có nói với anh sẽ tới đây chơi rồi. Chẳng qua là dạo này anh bận quá nên quên chưa nói với Kiều Vãn Tình, chỉ bảo Lục Vân Phỉ tới C thị gọi điện thoại cho Phùng Kỳ rồi bảo Phùng Kỳ dẫn tới đây là được.
Nhưng Lục Vân Phỉ cũng chỉ nói với anh là con bé sẽ qua chơi, chứ không nói là có dẫn theo người. Mà người này lại còn là tên Lort vô cùng khả nghi nữa chứ!
Ngay lập tức Cố tổng có chút không vui. Nhưng anh cũng không tiện nói nhiều trước mặt mọi người làm Lục Vân Phỉ khó xử.
“Hai người ăn cơm chưa? Nếu không ngồi xuống ăn cùng nhau đi?” Kiều Vãn Tình rót nước cho hai người bọn họ, nói.
Lục Vân Phỉ có chút ngượng ngùng nói: “Dạ chưa ạ. Em làm phiền chị dâu rồi!”
“Không sao đâu, chị đi nấu thêm hai món nữa.”
“Không cần không cần, vậy là đủ rồi, chị không cần làm gì thêm nữa đâu.”
Trên bàn là đồ ăn chuẩn bị cho ba người, có thêm hai người nữa thì đương nhiên là thiếu. Hơn nữa trưa nay Kiều Vãn Tình còn không nấu cơm, vì thế cô phải đi nấu thêm mì nếu không thì sẽ không đủ ăn mất. Kiều Vãn Tình nói: “Thức ăn có sẵn trong nhà rồi. Hai người ngồi đó đợi chị một chút nhé!”
Kiều Vãn Tình vào trong phòng bếp nấu thêm ba món, lại lấy thêm hai cái bát làm canh mướp. Có gà xé phay, salad là đủ rồi.
Mọi người cùng ngồi xuống ăn cơm.
Đây là lần đầu tiên Lục Vân Phỉ cùng Lort ăn cơm ở nhà Kiều Vãn Tình. Vừa gắp một miếng hai người đã bị món ngon chinh phục rồi.
Món ngon nhất đương nhiên là gà xé phay mát lạnh.
Tuy là gà nhà nên hơi béo, nhưng có lẽ do gia vị nên khi ăn vào không những không ngấy mà còn vô cùng thanh đạm ngon miệng. Hơn nữa thịt của gà nhà vô cùng chắc, cắn vào dai dai vô cùng ngon. Một miếng gà xé phay vừa có vị cay cay lại có vị chua chua của chanh. Ăn một miếng làm người ta lưu luyến không thôi.
Các món khác tuy rằng cũng chỉ là món bình thường trong các bữa cơm gia đình thôi nhưng ăn ngon hơn bình thường nhiều. Lort vừa ăn vừa giơ ngón tay cái cho Kiều Vãn Tình: “Kiều Vãn Tình cô tuyệt vời thật! Còn chuyên nghiệp hơn đầu bếp nữa!”
Kiều Vãn Tình được người ta khen nhiều rồi nhưng khi được khen vẫn có chút ngượng ngùng. Cô nói: “Cảm ơn anh! Tôi nấu hơi vội nên các món cũng không được chuẩn bị quá kỹ càng. Mọi người thông cảm nhé!”
“Đâu đâu đâu,” Lục Vân Phỉ tiếp lời, “Ăn ngon lắm chị dâu ạ! Ăn còn ngon hơn mấy món hôm trước chúng ta ăn ở khách sạn cơ! Em thấy anh họ cưới được chị đúng là có phúc lớn đó!”
Lời này đúng là lời Cố Yến Khanh thích nghe. Anh nói: “Không cần hâm mộ, vì em có muốn cũng không được hưởng đâu.”
“…… Tuy rằng anh nói thật, nhưng em cảm thấy anh ngày càng không biết xấu hổ rồi đó anh họ ạ. Rõ ràng trước kia anh rất ít nói mà.”
Cố Yến Khanh ôm Kiều Vãn Tình, nói: “Nếu ít nói thì làm sao có thể theo đuổi được chị dâu của em?”
“……” Nghe cũng khá hợp lý đấy nhỉ? Lort cười nhạt, không nói gì.
Cơm nước xong, Lort lấy ba lô của mình ra, cầm một hộp quà đưa cho Kiều Vãn Tình. Thoạt nhìn cái hộp này như một hộp nhỏ đựng bánh quy với đồ ăn nhẹ. Lort nói: “Lần đầu tiên tới nhà cô, không biết mua gì nên tôi tùy tiện mua một chút.”
Vốn dĩ Kiều Vãn Tình định không nhận, nhưng Lục Vân Phỉ nói đây là tấm lòng của Lort nên cô đành phải nhận lấy.
Sau đó Lort lại lấy ra một con cá mập đồ chơi, đưa cho Khẩu Khẩu: “Cái này là chú tặng riêng cho bạn nhỏ Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu có thích không?”
Khẩu Khẩu chưa từng gặp người nước ngoài bao giờ. Lort lại cao to nên dù đây là lần thứ hai hai người gặp mặt, cậu vẫn hơi sợ một chút.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-mo-toi-tro-thanh-thai-phu/chuong-77.html.]
Nhưng cậu lại không cưỡng nổi sự quyến rũ tới từ món đồ chơi. Cậu liếc mắt nhìn mẹ mình, sau khi được mẹ cho phép thì mới nhận lấy món đồ chơi từ trong tay Lort, sợ hãi nói tiếng “Cảm ơn” rồi bay nhanh chạy ra sau người mẹ mình.
Mặt Lort hớn hở: “Bảo bối nhỏ thông minh quá!” Cố tổng chua loét: “……”
Quà mà Lort đưa cho Khẩu Khẩu chính là một con cá mập đồ chơi. Con cá này biết mở to miệng, bên trong có một hàm răng bằng nhựa, dùng tay ấn vào mấy cái răng đó, nếu vô tình đụng phải chốt mở thì miệng nó sẽ đóng lại.
Kiều Vãn Tình cùng Cố Yến Khanh chưa từng mua cái này cho Khẩu Khẩu chơi. Khẩu Khẩu còn nhỏ, loại đồ chơi này đưa cho thằng bé chơi chẳng những dễ bị đau tay mà còn dễ dọa thằng bé.
Có lẽ do Lort chưa có con nên anh cũng không biết điều này. Anh chỉ cảm thấy đồ chơi này chơi khá vui nên mới mua thôi.
Nhưng Khẩu Khẩu lại vô cùng thích món đồ chơi này. Kiều Vãn Tình cũng không thể không cho thằng bé chơi được. Nhưng để không làm Khẩu Khẩu sợ thì Kiều Vãn Tình quyết định mình sẽ làm mẫu trước.
Kiều Vãn Tình mở miệng con cá mập ra, Khẩu Khẩu vô cùng vui sướng kêu lên: “Miệng rộng, miệng rộng!”
Bây giờ Khẩu Khẩu cũng khá lớn rồi, nói chuyện cũng khá là thuận miệng, có thể nói được hai ba chữ cùng một lúc, không bị nói lắp nữa.
Vì được Kiều Vãn Tình nịnh nên Khẩu Khẩu vô cùng thích được khen miệng rộng. Kiều Vãn Tình cố ý hỏi cậu: “Thế miệng của cá mập hay miệng của Khẩu Khẩu to hơn nhỉ?”
Câu hỏi này làm Khẩu Khẩu khó xử. Khẩu Khẩu biết miệng mình vô cùng lớn, nhưng miệng chú cá mập trước mắt này cũng chẳng phải là nhỏ. Cậu cắn cắn ngón tay nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: “Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu lớn!”
Lục Vân Phỉ nghe hai người nói chuyện với nhau xong thì hỏi: “…… Khẩu Khẩu à, cháu có nhầm không vậy?”
Khẩu Khẩu nghe thấy cô họ hỏi mình thì ngẩng đầu nhỏ lên, nói: “Khẩu Khẩu lớn, miệng rộng!”
“Ôi thật nè,” Lục Vân Phỉ cố ý khoa trương nói, “Cho cô xem miệng cháu rộng như nào nào!”
“A ——” Khẩu Khẩu lại há to miệng nhỏ của cậu ra thật, lộ ra mấy cái răng sữa màu trắng. Khẩu Khẩu đã mọc được 10 cái răng nhỏ rồi, trông vô cùng đáng yêu.
“Oa, lớn thật nha! Đây là cái miệng lớn nhất mà cô từng gặp đó!” Lục Vân Phỉ nhìn Khẩu Khẩu cố gắng há to miệng nhỏ của mình đến hết cỡ thì vội khích lệ cậu.
Khẩu Khẩu được khen mới khép miệng lại, ngượng ngùng cười.
Kiều Vãn Tình chơi mẫu cho Khẩu Khẩu xem. Vì tránh làm Khẩu Khẩu sợ nên cô ngồi xổm xuống, một tay ôm Khẩu Khẩu vào trong ngực, một tay ấn răng cá mập: “Bây giờ chúng ta ấn răng của cá mập xuống nhé! Nhưng ấn vào thì cá mập sẽ bị đau, đến lúc nó đau quá nó sẽ ngậm miệng lại, ăn tay của mẹ đó!”
Kiều Vãn Tình vừa nói vừa ấn từng cái răng xuống. Thật ra cô cũng hơi sợ sợ trò này, bởi lẽ chẳng biết lúc nào thì miệng của cá mập sẽ cắn xuống. Quá kích thích trái tim yếu ớt của cô rồi!
Cho đến khi bấm chiếc răng thứ chín xuống, cá mập vẫn chưa khép miệng lại. Kiều Vãn Tình còn nghi ngờ là phải bấm hết răng thì cá mập mới khép miệng lại. Ai ngờ đúng lúc cô nghĩ miên man, bấm cái răng thứ 10 xuống thì cá mập khép miệng lại, dọa Kiều Vãn Tình giật nảy mình.
Khẩu Khẩu cũng bị dọa sợ.
Kiều Vãn Tình còn đang lo không biết thằng bé có sợ quá mà khóc không thì Khẩu Khẩu lại hưng phấn khua chân múa tay, sung sướng như phát hiện ra được một điều gì kỳ lạ, kéo Kiều Vãn Tình: “Tiếp tục, tiếp tục.”
Tim Kiều Vãn Tình còn đang đập nhanh, cô hít sâu một cái: “Ngoan, con bảo ba ba chơi với con đi nha!”
“Ba ba,” Khẩu Khẩu chạy lạch bạch đi tìm Cố Yến Khanh, “Chơi, chơi với Khẩu Khẩu nha ~”
Cố tổng không muốn chơi đồ chơi mà Lort tặng cho Khẩu Khẩu cùng thằng bé một chút nào. Nhưng mà anh là tổng tài bá đạo mà, hình tượng của anh phải là một người có lòng dạ bao dung chứa cả thiên hạ. Vì thế Cố Yến Khanh đành đi qua, kéo tay Khẩu Khẩu nói: “Nào ra đây, ấn cùng ba nào.”
“Không, không cần. Ba ba ấn!”
“Không sao đâu! Ba ba sẽ giữ tay nhỏ của Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu sẽ không bị cắn đâu!”
“Khẩu Khẩu sợ ~” Khẩu Khẩu làm nũng. “Ba ba cũng sợ.”
Ánh mắt Khẩu Khẩu thất vọng liếc nhìn ba ba của mình một cái, sau đó thì thở dài. Rồi cậu nhóc xoay người đi tìm Kiều Vãn Tình: “Ma ma, ma ma ấn ~”
Cố Yến Khanh: “……”
Anh chắc chắn mình vừa bị Khẩu Khẩu coi thường……