Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-12-10 21:28:56
Lượt xem: 16
Trước khi mời mọi người dưới quê lên thành phố C uống rượu đầy tháng của Trăn Trăn thì Cố Yến Khanh qua đây.
Vốn dĩ Cố Yến Khanh đã rất cưng chiều các con mình rồi, ngày trước khi mới chỉ có Khẩu Khẩu, anh yêu thương cậu đến mức hận không thể hái sao trời cho cậu. Bây giờ anh lại có thêm một cô công chúa nhỏ nữa thì anh chỉ hận không thể nâng cô bé lên tận bầu trời.
Tiếc là Trăn Trăn chỉ biết ăn với ngủ, dường như chẳng quan tâm tới thế giới xung quanh. Thay vì ngắm nhìn thế giới xung quanh thì cô bé chọn ngủ thêm vài giờ.
Cố Yến Khanh tới nơi thì thấy Trăn Trăn mới uống sữa xong. Anh bế cô bé lên, Kiều Vãn Tình nói: “Em chuẩn bị thay tã giấy cho con bé.”
“Để anh thay.”
Cố Yến Khanh nhanh nhẹn lấy tã lót của Trăn Trăn ra. Ngày trước anh đã làm cái này cho Khẩu Khẩu nhiều rồi, vì thế Cố tổng vô cùng quen tay.
Chẳng qua Trăn Trăn còn nhỏ nên anh cần cẩn thận hơn rất nhiều. “Hình như con bé đi nặng rồi.”
“Lại đi nữa hả?” Kiều Vãn Tình nhìn qua, đúng vậy thật, “Thế để em đi lấy nước.”
Khẩu Khẩu đứng một bên xem Cố Yến Khanh thay tã giấy cho Trăn Trăn. Cố Yến Khanh đặt tã giấy trước mặt Khẩu Khẩu, nói: “Con giúp ba ném tã giấy em gái làm bẩn ra bên ngoài được không?”
Vì để cho Khẩu Khẩu học cách giúp đỡ người khác, Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình luôn cố gắng tạo cơ hội cổ vũ Khẩu Khẩu để cậu đi giúp mình làm những chuyện nhỏ.
Nhưng mà việc khác thì còn được, chứ việc này thì Khẩu Khẩu chịu. Cậu lùi nhanh về sau một bước, một tay che mũi, một tay phẩy phẩy, nói: “Không làm không làm không làm, thúi thúi!”
“Con cũng biết thúi cơ à?” Cố Yến Khanh đặt tã giấy qua một bên, khẽ cười, “Ngày trước con thích ị phân trong tã giấy nhất đó, đã thế còn không thích thay tã cơ. Có mấy lần ba rửa cho con phân còn dính lên cả mông, thúi kinh khủng, con quên rồi à?”
Từ khi hơn hai tuổi là Khẩu Khẩu đã biết tự cởi quần đi tiểu với đi nặng rồi, cậu nhóc không còn mặc tã giấy nữa.
Với lịch sử đen tối của chính mình, đương nhiên Khẩu Khẩu không chịu nhận: “Con không nhớ!”
“Không sao hết, ba có chụp ảnh lại, tí nữa cho con xem sau!” “Không cần!” Khẩu Khẩu nghiêm túc từ chối.
“Không sao đâu, xem một chút thôi. Điện thoại của ba đâu?”
Nhân lúc Kiều Vãn Tình còn chưa mang nước ấm tới, Cố Yến Khanh tranh thủ quay đầu tìm điện thoại của mình, định lục lại ảnh cho Khẩu Khẩu xem để cho cậu nhóc bớt chê em gái mình xấu với thúi đi.
“Con đi ném cái này,” Khẩu Khẩu chỉ vào tã giấy Cố Yến Khanh ném trên mặt đất, nói, “Không cho ba, lấy ra, nha ~”
Cố Yến Khanh nhướng mày. Xem ra Khẩu Khẩu thật sự không muốn nhìn lại lịch sử đen tối của mình. Anh nhịn cười nói: “Được.”
Khẩu Khẩu nghe được “lời hứa” của Cố Yến Khanh thì đi qua, một tay bịt chặt mũi lại, một tay nhón nhón cầm tã giấy lên, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Vãn Tình mang nước qua, trùng hợp thấy được bóng dáng nho nhỏ của Khẩu Khẩu chạy vút đi. Cô hỏi cậu đi đâu cậu cũng không trả lời. Kiều Vãn Tình vào trong phòng hỏi Cố Yến Khanh: “Khẩu Khẩu đi đâu mà sao chạy nhanh vậy anh? Có phải nó lại định ăn vụng cái gì không nhỉ?”
“Không, thằng bé đi vứt tã giấy của Trăn Trăn đấy.”
“À,” Nhắc đến Khẩu Khẩu cùng Trăn Trăn, Kiều Vãn Tình lại cảm thấy mệt đầu, “Sao em cứ cảm thấy Khẩu Khẩu chẳng thích Trăn Trăn chút nào nhỉ, không bằng một phần mười tình cảm nó dành cho Uyên Uyên luôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-mo-toi-tro-thanh-thai-phu/chuong-180.html.]
Cái cách mà Khẩu Khẩu đối xử với Uyên Uyên chính là thích đến mù quáng, hận không thể cả ngày dán lên người Uyên Uyên, chơi với Uyên Uyên mỗi ngày.
Nhưng đối với em gái của mình, với Khẩu Khẩu mà nói thì cô bé cũng chỉ giống như chú Khánh quản gia nhà Cố Yến Khanh, là người cùng sống dưới một mái nhà thôi. Gặp cũng được mà không gặp cũng chẳng sao.
“Thằng bé vẫn đang ở cái tuổi thích chơi cùng những bạn có thể chạy nhảy, nô đùa cùng mình. Thằng bé không bế được Trăn Trăn, Trăn Trăn cũng chưa biết chơi với Khẩu Khẩu, vì thế Khẩu Khẩu mới như vậy. Chờ Trăn Trăn lớn thêm chút nữa là sẽ khác ngay.” Cố Yến Khanh nói.
Thật ra Kiều Vãn Tình cũng hiểu chuyện này, chẳng qua là cô cảm thấy hơi buồn bực chút thôi.
Ban đầu cô còn cho rằng Khẩu Khẩu là một cậu nhóc cuồng em gái, ai ngờ nó lại là một thằng nhóc cuồng nam chủ!
Cố Yến Khanh rửa sạch cho Trăn Trăn, Kiều Vãn Tình thì cầm phấn rôm rắc cho cô bé, sau đó lại mặc tã giấy mới cho Trăn Trăn. Vậy là Trăn Trăn đã sạch sẽ trở lại rồi!
Trăn Trăn còn chưa cảm nhận được thế giới bên ngoài, dù lúc này cô bé không ngủ nhưng cô bé cũng chỉ biết nhìn chằm chằm một chỗ, cũng chưa biết chú ý đến những nơi phát ra âm thanh lạ.
“Lúc mới sinh Khẩu Khẩu cũng như này hả em?” Cố Yến Khanh chưa từng chăm sóc trẻ sơ sinh bao giờ, anh cứ cảm thấy bộ dáng ngơ ngơ ngác ngác này của Trăn Trăn cứ kỳ kỳ thế nào ấy.
“Đúng rồi, nhưng Khẩu Khẩu không ngủ nhiều như Trăn Trăn, thằng bé ngủ ít lắm. À đúng rồi, hồi đấy đầy tháng thằng bé cũng bắt đầu biết cười rồi đấy!”
Cố tổng nghe xong thì cảm thấy vô cùng buồn bã. Khẩu Khẩu cười lên trông ngốc như vậy, chẳng lẽ cô công chúa bé nhỏ của anh…
Khụ khụ.
Nhưng thôi, ngốc ngốc một chút cũng không sao, giống như Kiều Vãn Tình vậy, cũng khá ổn.
Kiều Vãn Tình không hề hay biết mình đã được liệt vào danh sách những cô gái ngốc ngốc trong lòng ông chồng nhà mình. Nếu không Cố tổng sẽ còn phải “cấm dục” thêm một thời gian nữa đó!
Nhưng đương nhiên trong lòng Cố Yến Khanh, cụm từ “ngốc ngốc” không mang nghĩa xấu. Với Cố Yến Khanh thì anh không thích những cô gái tài giỏi, khéo đưa đẩy như Đàm Hâm. Những người như vậy có rất nhiều toan tính trong lòng, nói chung rất khó để tiếp xúc lâu dài.
…… Thứ bảy.
Tiệc đầy tháng ở thành phố C.
Buổi sáng Đường Nguyệt Nguyệt tới nhà Kiều Vãn Tình, đi cùng cô tới khách sạn dự tiệc đầy tháng của Trăn Trăn.
Hiện tại tình cảm của Đường Nguyệt Nguyệt cùng Kỳ Hình đã bước vào giai đoạn nồng nhiệt, vì thế hai người lúc nào cũng dính sát vào nhau, sau khi vào nhà Kiều Vãn Tình vẫn còn nắm tay nhau.
Khẩu Khẩu thấy hai người vừa tiến vào thì lớn tiếng gọi: “Ba nuôi, mẹ nuôi!”
Bây giờ Đường Nguyệt Nguyệt không còn ngại ngùng như trước nữa rồi. Cô đáp lại Khẩu Khẩu: “A, chào Khẩu Khẩu nha!”
Đường Nguyệt Nguyệt rất biết cách nắm giữ trái tim của các bạn nhỏ, cô nàng mang theo một chút đồ ăn cho Khẩu Khẩu, lập tức bắt được trái tim Khẩu Khẩu. Địa vị của mẹ nuôi trong lòng Khẩu Khẩu lập tức tăng lên, cô nàng còn được Khẩu Khẩu thơm một cái thật to vào má.
Sau khi Khẩu Khẩu thơm Đường Nguyệt Nguyệt xong, cậu nhìn sang ba nuôi của mình. Thấy vẻ mặt ba nuôi mình hơi là lạ, cậu tưởng là ba nuôi ghen vì mẹ nuôi được thơm nhưng mình không được, vì vậy Khẩu Khẩu nói: “Ba nuôi, thơm thơm ~”
Kỳ Hình: “……”