Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-12-10 21:28:52
Lượt xem: 17
Vốn dĩ Cố Yến Trạch đã bị việc của Khương Ý làm cho đau đầu gần c.h.ế.t rồi, thêm vào đó, Sở Thơ Thơ cũng nhân cơ hội này mà đòi ly hôn với anh. Bây giờ người thân trong nhà lại như vậy, đúng là bốn phía đều là kẻ địch.
Hôm nay, đừng nói là không rảnh, kể cả có rảnh thì Cố Yến Trạch cũng không dám xuất hiện ở đây, nếu không nhất định sẽ bị người lớn ở Cố gia dùng nước bọt dìm chết.
Buổi sáng, có khá nhiều họ hàng, người quen tới nhà xem Trăn Trăn. Đến buổi trưa thì mọi người di chuyển đến khách sạn để ăn tiệc đầy tháng của Trăn Trăn.
Vì tiệc đầy tháng lần này được tổ chức ở thành phố X nên có rất nhiều khách đến. Chỉ riêng quà của người trong nhà tặng cho Trăn Trăn thôi cũng đã đầy một đống lớn rồi!
Bữa tiệc đầy tháng Trăn Trăn được diễn ra vào buổi trưa. Bữa tiệc được tổ chức vô cùng to, đến tận mấy chục mâm liền.
Có thể thấy Cố Yến Khanh vô cùng yêu quý con gái nhỏ nhà mình, anh đối xử với Trăn Trăn như bảo bối của mình. Trong bữa tiệc đầy tháng, anh tưng bừng sức sống, cười không ngừng.
Cũng phải thôi, có con có cái, sự nghiệp thành công. Quan trọng nhất là rước được người thương của mình về nhà, đúng là anh đã có được một cuộc sống vô cùng mỹ mãn rồi!
Trăn Trăn vẫn còn đang ở thời kỳ thích ngủ. Cô bé còn ngủ nhiều hơn cả Khẩu Khẩu ngày trước nữa. Một ngày nếu không phải là ăn thì là ngủ. Vì thế Trăn Trăn lớn rất nhanh, mới chỉ đầy tháng thôi mà đã mập mạp rồi.
Vào lúc tổ chức tiệc đầy tháng, Trăn Trăn vẫn ngủ như thường. Kiều Vãn Tình cùng Cố phu nhân cố gắng đánh thức cô bé dậy. Hôm nay là tiệc đầy tháng của Trăn Trăn mà, cô bé cũng phải ra tiếp khách nữa chứ!
Trăn Trăn bị dựng dậy, vừa mở mắt thì bất chấp tất cả, khóc “Oa” lên một tiếng thật to.
Đừng nghĩ Trăn Trăn còn nhỏ mà nhầm. Trăn Trăn khóc rất to, nghe cô bé khóc thì ai cũng cảm thấy nhức đầu.
“Trăn Trăn ngoan đừng khóc đừng khóc.” Cố phu nhân nhanh chóng chạy qua dỗ Trăn Trăn, “Mọi người đánh thức Trăn Trăn đúng không? Rồi rồi, bà nội thương, không khóc nữa nha!”
Trăn Trăn không quan tâm, tiếp tục sự nghiệp khóc lóc của mình. “Con bé cũng ghê gớm phết đấy!” Dư Sơ cười nói.
“Đúng rồi đấy, đừng nghĩ con bé nhỏ mà nhầm, nó cũng ghê lắm đấy!” Cố phu nhân cười nói, sau đó đưa Trăn Trăn cho Kiều Vãn Tình cho cô bé b.ú sữa, nếu không Trăn Trăn còn khóc một lúc nữa.
Dư Sơ nói: “Con bé cũng không nhất thiết phải dậy mới tham gia tiệc đầy tháng được đâu. Nếu nó muốn ngủ thì cứ cho nó ngủ đi.”
Cố phu nhân nhìn cháu gái mình khóc thì cũng đau lòng. Bà quyết định sẽ bế Trăn Trăn đang ngủ lên sân khấu để hoàn thành buổi tiệc đầy tháng này.
Mọi người đều khen Trăn Trăn đáng yêu, Trăn Trăn đẹp rồi đủ các loại lời nói đẹp đẽ. Chỉ có Khẩu Khẩu trộm cười nhạo em gái mình với Uyên Uyên. Sau khi tiệc đầy tháng kết thúc thì cậu đi xuống nói với Uyên Uyên: “Em gái thích ngủ, giống heo con ~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-mo-toi-tro-thanh-thai-phu/chuong-177.html.]
Uyên Uyên vẫn luôn hâm mộ Khẩu Khẩu vì Khẩu Khẩu có em gái. Bây giờ thấy Khẩu Khẩu vẫn còn chê em gái mình thì cậu hỏi Khẩu Khẩu: “Em không thích em gái sao?”
“Thích một chút,” Khẩu Khẩu vươn bàn tay nhỏ của mình ra, dùng ngón tay cái cùng ngón tay trỏ tạo ra một khoảng cách nhỏ như hạt cát, “Nhiều, nhiều như này nè!”
Uyên Uyên: “……”
Khẩu Khẩu đúng là đồ có phúc không biết hưởng! Khẩu Khẩu duỗi tay ôm Uyên Uyên: “Thích anh cơ ~”
Uyên Uyên đã lớn rồi nên cũng hiểu chuyện hơn trước rất nhiều. Cậu cũng biết giữa ban ngày ban mặt hai người đàn ông ôm nhau cũng chẳng phải là chuyện gì hay ho. Vì thế cậu không cho Khẩu Khẩu ôm mình, nghiêm túc nói với Khẩu Khẩu: “Chúng ta đều là đàn ông rồi, không thể ôm như vậy được nữa.”
Khẩu Khẩu không hiểu tại sao, ngây ngô hỏi: “Tại sao ạ?” “Người ta sẽ cười chúng ta đấy!” Uyên Uyên nói.
“Ồ.”
Khẩu Khẩu buồn bã ồ một tiếng, sau đó không ôm Uyên Uyên nữa. Cậu không hiểu tại sao anh Uyên Uyên lại không cho mình ôm. Không phải trước đó hai người vẫn ôm nhau thắm thiết lắm sao?
Đã kết thúc phần nghi lễ, bây giờ mọi người bắt đầu vào bàn ăn uống với nhau. Uyên Uyên cùng Khẩu Khẩu vẫn còn bé, vì thế cả hai cậu nhóc đều không ngồi yên mà ăn được một nửa đã ra ngoài đi chơi rồi.
Cố Yến Khanh cho hai bạn nhỏ đi chơi nhưng không cho chúng ra khỏi sảnh tiệc này. Hơn nữa anh còn gọi người phục vụ, bảo họ để ý đến hai đứa nhỏ một chút. Dù sao ở đây cũng toàn người quen, hơn nữa Uyên Uyên cũng lớn như
vậy rồi nên cho đi chơi một chút cũng không sao, chỉ cần có người để mắt đến là được.
Nói là đi chơi nhưng hai bạn nhỏ chỉ đi dạo quanh sảnh tiệc, đến chỗ có bóng bay và gấu bông chơi chơi một lát thôi.
Khẩu Khẩu đang chơi với Uyên Uyên thì đột nhiên nói: “Anh ơi, em lạnh.”
Ở chỗ này gần điều hòa, nhiệt độ cũng khá cao. Uyên Uyên còn toát hết cả mồ hôi, cậu không thấy lạnh chút nào. Nhìn qua Khẩu Khẩu, cậu thấy Khẩu Khẩu mặc cũng khá nhiều áo nên nói: “Phải làm sao bây giờ? Hay giờ anh em mình tìm ba em xong bảo ba em mặc thêm áo cho em nhé?”
“Không cần,” Khẩu Khẩu làm nũng, “Anh Uyên Uyên ôm em một cái là hết lạnh rồi!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Uyên Uyên: “……”
Sao nghe lời này của Khẩu Khẩu cứ quái quái thế này ấy?
Đang lúc Uyên Uyên còn tự hỏi thì Khẩu Khẩu đã nhào vào người cậu. Uyên Uyên bất đắc dĩ phải ôm Khẩu Khẩu một cái nên cậu không chú ý tới nụ cười tươi của Khẩu Khẩu khi đã thực hiện được gian kế của mình.