Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ - Chương 174

Cập nhật lúc: 2024-12-10 21:28:47
Lượt xem: 14

Sau khi sinh xong, Kiều Vãn Tình biết được mình sinh được một cô công chúa nhỏ khỏe mạnh đáng yêu thì cô cố gắng nhìn con mình một cái, sau đó chầm chậm thiếp đi.

Trong lúc ngủ cô có tỉnh lại vài lần, nhưng do quá mệt rồi nên cô không muốn mở mắt ra nữa, cứ nhắm chặt mắt vào. Một lúc sau cô lại từ từ ngủ thiếp đi.

Kiều Vãn Tình cũng không biết mình đã ngủ được bao lâu rồi. Đến khi cô cảm thấy mình ngủ đủ rồi, mở mắt ra thì nghe được giọng nói sung sướng của Khẩu Khẩu: “Ma ma tỉnh, ma ma tỉnh!”

Kiều Vãn Tình mở mắt ra nhìn nhóc con nhà mình đang cười tươi thì cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô nhìn cậu nhóc cười cười, định nói gì đó nhưng họng cô khô khốc, không nói được thành lời.

Trong phòng chỉ có bà nội Kiều cùng Khẩu Khẩu. Bà nội Kiều rót một cốc nước cho cô để cô uống cho đỡ khát.

“Cháu có còn khó chịu trong người không?” Bà nội Kiều hỏi cô.

“Cháu vẫn ổn, còn khỏe hơn lúc sinh Khẩu Khẩu cơ.” Lần đầu cô sinh mới đau, chứ đến lần thứ hai cô cứ như người từng trải nên đỡ đau hơn rất nhiều, “Yến Khanh với mẹ cháu đâu rồi bà?”

“Ba ba đang ngủ, bà nội, bà nội trông em gái!” Khẩu Khẩu chen vào nói.

Kiều Vãn Tình khẽ cười, duỗi tay sờ sờ đầu cậu nhóc: “Con xem em gái chưa?” Khẩu Khẩu bĩu môi: “Xem rồi.”

“Thế con có thích em gái không?”

Khẩu Khẩu do dự một lát rồi mới nói: “Một xíu.”

“Chỉ có một xíu thôi á?” Kiều Vãn Tình hơi bất ngờ, “Sao con lại chỉ thích em gái một xíu thôi vậy?”

“Em gái, xấu ~” Khẩu Khẩu nói thẳng ra. Kiều Vãn Tình: “……”

Cô biết lúc các em bé mới được sinh ra thì đều đỏ đỏ nhăn nhăn, y như mấy cụ già, trông chẳng đẹp chút nào.

Nhưng cô không ngờ Khẩu Khẩu lại là người “yêu người nhờ mặt”, vì thế Kiều Vãn Tình bất đắc dĩ duỗi tay xoa đầu Khẩu Khẩu nói: “Lúc con mới sinh ra cũng xấu như vậy thôi mà.”

“Không phải!” Khẩu Khẩu bĩu môi cãi lại, “Khẩu Khẩu lúc nào cũng đẹp.” “……” Con lấy ở đâu ra lắm tự tin vậy?

Nhưng nghĩ lại về mức độ tự luyến của Khẩu Khẩu, Kiều Vãn Tình quyết định sẽ không lấy mấy ảnh chụp lúc Khẩu Khẩu mới sinh ra cho cậu xem để cậu nhóc bị tổn thương. Chứ nếu không cô có thể lôi ra một đống ảnh lúc sơ sinh của Khẩu Khẩu ngay lập tức. Không chỉ đỏ, nhăn nhó mà còn không mở nổi mắt. Lúc đó cô nhìn Khẩu Khẩu còn nghi ngờ không hiểu tại sao gen của mình và Cố Yến Khanh đều là những gương mặt vô cùng đẹp đẽ lại sinh ra một đứa nhỏ xấu đến vậy. Cô còn tưởng là gen đột biến nữa cơ!

Nhưng mà sau khi sinh, mỗi ngày các bạn nhỏ một khác. Cùng lắm là hai tháng thì có thể thấy được gương mặt thật sự của các bạn ấy rồi. Khi còn nhỏ Khẩu Khẩu trắng trắng tròn tròn, nhìn vô cùng đáng yêu, làm ai gặp cũng thích.

Nhớ lại lúc cô sắp sinh, Khẩu Khẩu biết dùng voice để nhắn cho Cố Yến Khanh, Kiều Vãn Tình hỏi Khẩu Khẩu: “Sao con lại biết gửi tin nhắn giọng nói trên WeChat cho ba con vậy? Ai dạy con thế?”

Kiều Vãn Tình muốn biết điều này vì chị dâu của Kiều Vãn Tình nói với cô rằng Hân Hân – con gái cô ấy, lúc hơn hai tuổi được ba mình đưa điện thoại để lướt xem mấy video trên Douyin, dần dần cô bé bị quá lệ thuộc vào nó, mỗi ngày không được xem video thì sẽ khóc với làm loạn, không chịu ăn cơm. Phải mất một thời gian dài mới có thể bỏ được thói quen xấu ấy.

Kiều Vãn Tình nhìn bài học đó mà tự rút kinh nghiệm, không dám cho Khẩu Khẩu chơi điện thoại nhiều, sợ cậu nghiện. Hơn nữa xem điện thoại nhiều cũng rất hại mắt.

Vì thế khi thấy Khẩu Khẩu biết phân biệt WeChat của ba, biết gửi voice chat cho ba mình thì cô mới thấy ngạc nhiên.

“Bà nội dạy con,” Khẩu Khẩu tự hào nói, “Con biết.”

Hóa ra là Cố phu nhân dạy Khẩu Khẩu. Cái này thì Kiều Vãn Tình hiểu, bình thường mẹ chồng cô cũng rất thích gửi giọng nói cho ba chồng của cô, vì thế Khẩu Khẩu xem nhiều biết được cũng là chuyện bình thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-mo-toi-tro-thanh-thai-phu/chuong-174.html.]

Bà nội Kiều lấy đồ ăn mà đầu bếp trong nhà chuẩn bị cho Kiều Vãn Tình ra để cô ăn. Cố phu nhân nghe nói Kiều Vãn Tình tỉnh thì bế em bé qua để Kiều Vãn Tình cho em bé uống sữa.

Khẩu Khẩu nói không sai. Em bé trông xấu thật, đến cả mắt cũng không mở ra được. Trên đầu thì chỉ có vài sợi tóc lưa thưa, nhìn qua y như người hói đầu vậy.

Cố phu nhân nhìn em bé đang b.ú sữa ngon lành thì nói với bà nội Kiều: “Bà nhìn xem, con bé đáng yêu thật đấy! Bú sữa cũng rất khỏe nữa.”

Bà nội Kiều cũng cười thật tươi: “Giống y như Khẩu Khẩu lúc nhỏ.”

Nghĩ tới mình đã có đủ cả cháu trai cả cháu gái, Cố phu nhân lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thỏa mãn. Đời người chỉ có thế là đủ rồi.

……

Kiều Vãn Tình ở bệnh viện ba ngày thì xuất viện về nhà ở cữ.

Cố Kính Chi nhận công việc đặt tên chính cho em bé. Ban đầu Cố Yến Khanh định để cho họ của cô bé theo họ Kiều Vãn Tình vì Khẩu Khẩu đã theo họ Cố của anh rồi.

Nhưng về vấn đề họ này, Kiều Vãn Tình cũng không quá cố chấp. Bởi lẽ Kiều cũng không phải là họ ban đầu của cô, họ ban đầu của cô là họ Hứa* cơ, vì thế cô mới bảo Cố Yến Khanh để họ em bé nhà mình là họ Cố là được rồi.

Với lại theo họ nào mà chẳng giống nhau, với Kiều Vãn Tình thì việc này cũng chẳng quá quan trọng.

Nhưng nói đến chuyện này, Cố Yến Khanh lại hỏi Kiều Vãn Tình, “Sao ngày trước em lại đặt tên ở nhà cho Khẩu Khẩu?”

“Khụ khụ,” Vấn đề này hả, Kiều Vãn Tình hơi ngượng ngùng trả lời, “Em ngại quá nên mới gọi thằng bé như vậy.”

Lúc ấy cô vừa mới xuyên tới đây được mấy ngày, lúc nào cũng cảm thấy đây là một giấc mơ, mình vẫn có thể về lại thế giới ban đầu của mình được. Thêm vào đó, cái tên Cố Tư Kiều mà nguyên chủ đặt cho con mình nghe cũng quá… vô liêm sỉ, vậy nên cô mới đặt một cái tên ở nhà cho con mình.

Vì thế, cái tên Khẩu Khẩu đã ra đời.

Nếu ông trời cho cô một cơ hội để làm lại thì nhất định cô sẽ không đặt cho Khẩu Khẩu cái tên Khẩu Khẩu kia đâu. Bởi vì mỗi lần cô giới thiệu cái tên Khẩu Khẩu cho người ta, người ta nghe xong vẻ mặt đều khá là kỳ lạ. Vì thế khi Khẩu Khẩu lớn hơn một chút, cô quyết định gọi cậu bằng tên thật của cậu để Khẩu Khẩu không xưng Khẩu Khẩu mỗi ngày như trước nữa.

Nói thế nào thì tương lai cậu nhóc cũng phải làm một tổng tài bá đạo, gọi cái tên này nghe quá mất mặt rồi.

Cố Kính Chi đặt tên cho em bé là Cố Trăn, tên ở nhà là Trăn Trăn. Tháng 11, trời không nóng cũng chẳng lạnh, rất phù hợp để ở cữ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong lúc Kiều Vãn Tình ở cữ, Sở Thơ Thơ cũng đưa Uyên Uyên tới đây thăm cô.

Uyên Uyên rất hâm mộ Khẩu Khẩu vì Khẩu Khẩu còn nhỏ vậy đã có em gái rồi. Bạn nhỏ Trăn Trăn đang nằm trong nôi cũng không xấu như lúc mới được sinh ra nữa. Uyên Uyên nói với Khẩu Khẩu: “Anh cũng muốn có em gái, nhưng có lẽ anh không có được rồi.”

Khẩu Khẩu không hiểu tại sao Uyên Uyên lại bảo có thể mình không có em bé được. Cậu nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Em gái em, cho anh!”

Uyên Uyên không ngờ Khẩu Khẩu lại hào phóng đến vậy, hỏi: “Thế em không cần em gái sao?”

Khẩu Khẩu cười hì hì nói: “Ma ma sinh em khác, đẹp.” “……”

Nói đi nói lại, Khẩu Khẩu vẫn chê em gái mình xấu.

Lần này Sở Thơ Thơ tới đây, ngoài việc thăm Kiều Vãn Tình cùng Trăn Trăn thì cô còn tới để thông báo một việc, chương trình “Cùng nhau đi lên”* đã được quay xong rồi.

*Xin lỗi các tình iu vì hôm trước tớ nhầm chương trình “Cùng nhau đi lên” thành bộ phim “Cùng nhau đi lên”. Tớ sẽ sữa lại chỗ này tại các chương trước đó ạ ^^ Cảm ơn mọi người nhiều nha ~

Loading...