Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ - Chương 173

Cập nhật lúc: 2024-12-10 21:28:46
Lượt xem: 20

“Vâng ạ,” Kiều Vãn Tình vuốt vuốt bụng mình nói, “Lâu như vậy con còn chờ được, vội gì mấy ngày này hả mẹ.”

“Mà sao con không sinh mổ?” Hồi Cố phu nhân sinh Cố Yến Khanh bà cũng chọn sinh mổ. Bà nghe nói sinh thường rất đau, hơn nữa bà là một người sợ đau từ nhỏ nên kiên quyết chọn sinh mổ.

Kiều Vãn Tình nói: “Ngày trước con sinh Khẩu Khẩu cũng là sinh thường. Con cũng không thấy đau lắm nên quyết định cứu để tự nhiên thôi mẹ ạ.”

Nếu biết bạn nhỏ này trêu ngươi cô đến vậy, nói không chừng Kiều Vãn Tình đã chọn sinh mổ. Như vậy thì có khi bây giờ cô đã đang ở cữ rồi đấy.

Cố phu nhân gật đầu đồng ý: “Sinh thường cũng khá tốt.”

Mẹ chồng nàng dâu hai người nói vài câu chuyện lặt vặt thì Cố phu nhân có điện thoại. Bà ra ngoài nhận điện thoại thì Khẩu Khẩu chạy qua chỗ Kiều Vãn Tình, kéo kéo tay cô nói: “Ma ma, ra ngoài!”

Ngày nào Kiều Vãn Tình cũng cố gắng ra ngoài đi bộ một lúc để có thể rèn luyện sức khỏe. Bây giờ cũng tới giờ đi bộ hàng ngày của cô rồi. Công nhận là Khẩu Khẩu tích cực thật đấy. Cậu nhóc lôi kéo Kiều Vãn Tình giục cô nhanh đi theo.

Như bình thường thì Cố phu nhân hoặc Cố Yến Khanh sẽ đi cùng cô ra ngoài đi dạo, nhưng hiện tại Cố phu nhân đang có điện thoại, Khẩu Khẩu lại vô cùng gấp gáp muốn ra ngoài ngay.

Kiều Vãn Tình liền nói với quản gia: “Chú Khánh, chú giúp cháu nói với mẹ cháu là cháu với Khẩu Khẩu ra ngoài trước. Trên người cháu cũng có cầm điện thoại, chú bảo mẹ cháu không cần đi theo đâu, có việc gì cháu sẽ gọi điện cho mẹ.”

Mang thai cũng không có quá nhiều nguy hiểm. Nếu đi ra ngoài mà gặp phải chuyện gì khó giải quyết hoặc bị ngất xỉu thì gọi điện thoại cho người tới giúp cũng kịp.

Chú Khánh gật đầu nói: “Được, thế cháu nhớ đi đường cẩn thận.”

Kiều Vãn Tình cùng Khẩu Khẩu đi ra ngoài. Nói là ra ngoài chơi thôi chứ thật ra là hai người đi dạo dưới khu chung cư. Hơn nữa Kiều Vãn Tình đi đường cũng rất chậm. Cũng không hiểu vì sao Khẩu Khẩu lại rất thích đi bộ cùng cô.

Khẩu Khẩu còn nhỏ, rất tò mò nên xuống dưới khu chung cư thì cậu lúc nào cũng ngó đông ngó tây, làm cho Kiều Vãn Tình cảm thấy như mình đang dắt cún đi dạo vậy.

Nhìn Khẩu Khẩu vui vẻ chạy qua chạy lại, Kiều Vãn Tình đỡ bụng mình nói: “Con à, con cũng mau ra đây chơi với anh con đi.”

Bạn nhỏ trong bụng Kiều Vãn Tình như nghe được lời cô nói mà đạp cô một cái.

Kiều Vãn Tình không giấu được ý cười trên mặt.

Lúc trước, khi cô mang thai Khẩu Khẩu, do là cô không tình nguyện sinh cậu nhóc nên khi cậu ở trong bụng cô, cô không cảm giác được chút tình thương của mẹ nào. Khi ấy cô chỉ cảm thấy khó chịu và mệt mỏi, thậm chí trong lòng cô còn hoảng sợ và bất lực với tương lai của mình. Vì vậy lúc ấy, cô cũng chẳng vui vẻ hay chờ mong gì cho lắm.

May là bạn nhỏ Khẩu Khẩu vẫn trưởng thành rất tốt, chút tâm trạng ấy của cô cũng không ảnh hưởng gì đến cậu.

Kiều Vãn Tình cùng Khẩu Khẩu đi dạo quanh khu chung cư một vòng, sau đó lại lên đi hóng gió ngồi nghỉ một lát. Vì bây giờ đang là giữa buổi sáng, lại là giờ hành chính nên trong khu chung cư không có quá nhiều người. Kiều Vãn Tình đỡ bụng ngồi xuống ghế đá nghỉ một lát.

Khẩu Khẩu ngồi ở ghế đá đối diện cô, đung đưa hai chân, nói: “Thoải mái quá đi ~”

“Trứng nhỏ Khẩu Khẩu!” Kiều Vãn Tình nói cậu. Khẩu Khẩu mím môi: “Không phải, trứng nhỏ!” “Thế là trứng to đúng không?”

“Con không phải trứng!” Khẩu Khẩu lớn tiếng.

Khẩu Khẩu cũng sắp 2 tuổi rưỡi đến nơi rồi, thỉnh thoảng nói chuyện cậu vẫn còn ngắc ngứ, nhưng mà cậu không còn nói lắp như trước nữa. Hơn nữa, bây giờ Khẩu Khẩu cũng biết xưng “con” rồi, chứ không còn luôn miệng gọi mình là Khẩu Khẩu như ngày bé.

Kiều Vãn Tình nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khẩu Khẩu thì bị chọc cười. Cô đang định nói thêm câu gì đó với Khẩu Khẩu thì cảm nhận được sự đau đớn từ bụng mình chuyển đến.

Đây là cảm giác mà cô không thể nào quen thuộc hơn. Đó chính là chuyển dạ!

Ngày trước lúc sắp sinh Khẩu Khẩu, cô cũng bị đau dữ dội như thế này một thời gian dài. Nhưng không phải trước khi sinh còn phải đau âm ỉ một lúc hay sao?

Sao đột nhiên lại đau dữ dội như này được nhỉ?

Cảm giác cứ như bạn nhỏ kia sắp chui ra ngoài luôn rồi ấy.

Kiều Vãn Tình không nghĩ được nhiều như vậy, cô lấy điện thoại ra định gọi cho Cố Yến Khanh. Nhưng mà chẳng hiểu sao, có lẽ là do cô quá căng thẳng

nên vừa mới lấy điện thoại ra mở khóa màn hình thì làm rơi điện thoại xuống đất.

Cô không khom lưng xuống nhặt được nên cô cố nhịn sự khó chịu, nói với Khẩu Khẩu: “Khẩu Khẩu, mau lên, mẹ chuẩn bị sinh em bé rồi, mau nhặt điện thoại giúp mẹ với!”

Khẩu Khẩu cũng thấy mẹ mình là lạ. Sau khi nghe xong lời Kiều Vãn Tình nói thì cậu chạy nhanh qua nhặt điện thoại lên. Đúng lúc điện thoại của Kiều Vãn Tình đang hiện giao diện WeChat của cô cùng Cố Yến Khanh. Vì thế Khẩu Khẩu không đưa điện thoại cho Kiều Vãn Tình luôn mà bấm vào biểu tượng voice chat trong cửa sổ trò chuyện, nói: “Ba ba, không, không ổn rồi! Em bé chuẩn bị, ra ra ra ra, ra ra ngoài rồi!”

Kiều Vãn Tình vô cùng bất ngờ trước những hành động của Khẩu Khẩu. Khẩu Khẩu còn biết gửi voice chat cho ba nó nữa hả?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-mo-toi-tro-thanh-thai-phu/chuong-173.html.]

Sao Khẩu Khẩu lại biết cái này vậy?

Vân Mộng Hạ Vũ

Mấy hôm nay, ngày nào Cố Yến Khanh cũng ở nhà chăm sóc Kiều Vãn Tình. Anh nghĩ rằng Kiều Vãn Tình sẽ chuyển dạ vào mấy ngày đó, ai ngờ bạn nhỏ trong bụng cô cứ lề mề mãi không chịu ra ngoài. Hôm nay việc của công ty cũng rất nhiều, anh không thể không có mặt, vì vậy anh mới quyết định buổi sáng sẽ tới công ty để xử lý công việc còn tồn đọng.

Nhưng cả buổi sáng Cố Yến Khanh đều thấp thỏm không yên, lúc nào cũng cảm giác sắp có chuyện xảy ra.

“Cố tổng, đây là phương án mà bên Huy Đạt gửi lại. Email cũng được gửi vào trong máy của anh rồi.” Vương Kiêu đưa một chồng tài liệu dày cộp lên bàn Cố Yến Khanh.

Gần đây công ty của Cố Yến Khanh đang định mua một phần mềm quản lý. Vì đây là một hạng mục lớn nên có rất nhiều người tranh giành. Có tận mấy nhà cung ứng cùng gửi phương án cho Cố Yến Khanh.

“Mấy người khác đã xem chưa?” Cố Yến Khanh lật giấy, hỏi. “Tôi đã gửi cho bọn họ rồi.”

“Được rồi, cậu báo xuống dưới, nửa tiếng sau chúng ta sẽ mở cuộc họp.” Cố Yến Khanh nói.

Vương Kiêu đi ra ngoài, Cố Yến Khanh cầm lấy phương án của Huy Đạt xem qua một chút. Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, Cố Yến Khanh thu dọn đồ đạc của mình, lúc chuẩn bị đi vào phòng họp thì nhận được tin nhắn WeChat.

Không hiểu sao mí mắt anh hơi giật giật một chút, anh cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn giọng nói Kiều Vãn Tình mới gửi tới.

Anh vừa bấm vào thì nghe được giọng nói gấp gáp của Khẩu Khẩu gửi cho anh: Kiều Vãn Tình chuẩn bị sinh em bé!

Có lẽ là giọng điệu của Khẩu Khẩu quá sốt ruột nên Cố Yến Khanh tưởng đã xảy ra chuyện, nhanh chóng đặt đồ trên tay xuống, đến cả áo khoác cũng không kịp cầm, nhanh chóng chạy ra ngoài gọi điện thoại cho Kiều Vãn Tình.

Nhưng điện thoại của Kiều Vãn Tình lại báo bận Anh gọi hai lần không được.

Anh như vậy, Kiều Vãn Tình cũng thế. Cô cũng gọi cho Cố Yến Khanh hai lần nhưng điện thoại của anh đều báo bận…

May là chỉ có lúc đầu Kiều Vãn Tình đau không chịu nổi, một lát sau cô đã đỡ đau hơn nhiều. Kiều Vãn Tình nhanh chóng gọi điện cho Cố phu nhân. Cố phu nhân nhận được tin thì chạy nhanh qua. Bà cùng quản gia lập tức lái xe đưa Kiều Vãn Tình đến bệnh viện.

Kiều Vãn Tình đau đến toát hết cả mồ hôi. Cố phu nhân cầm khăn giấy lau mồ hôi cho cô, an ủi cô vài câu. Bà để ý thấy Khẩu Khẩu đang cúi gằm đầu ngồi một bên thì vội kéo cậu qua hỏi: “Cháu yêu, có chuyện gì vậy?”

Khẩu Khẩu lau mắt, nói: “Ma ma, ma ma có phải sắp, sắp c.h.ế.t không?” Cố phu nhân, Kiều Vãn Tình: “……”

Trẻ con còn nhỏ nên chưa biết gì, trẻ con còn nhỏ nên chưa biết gì. Nếu mà là người khác, nói như vậy có khi Cố phu nhân đã vả cho một cái thật đau rồi!

Nhưng mà trước mắt chính là cháu nội yêu quý của mình, vì thế Cố phu nhân cũng chẳng nỡ mắng cậu. Bà bế Khẩu Khẩu vào trong lòng mình nói: “Mẹ cháu chuẩn bị sinh cho cháu một em trai hoặc em gái, chứ không làm sao đâu.”

“Nhưng mà,” Khẩu Khẩu càng khóc to hơn, “Trong TV, rất đau, nhanh, nhanh chóng chết.”

“……”

Vì thế không thể cho trẻ con xem TV quá nhiều được.

Cố phu nhân an ủi Khẩu Khẩu nửa ngày cậu mới tin rằng không phải là mẹ mình sắp chết, mẹ mình chỉ chuẩn bị sinh em bé mà thôi.

Cố Yến Khanh chạy từ công ty đến, gần như tới nơi cùng lúc với Cố phu nhân cùng Kiều Vãn Tình. Anh bế Kiều Vãn Tình vào bệnh viện, Kiều Vãn Tình cũng không sinh nhanh đến như vậy, khi tới bệnh viện cô còn phải đợi tử cung mở ra đủ rộng mới có thể sinh được.

Lần chờ này kéo dài đến tận ngày hôm sau, hết ngày 11/11 Kiều Vãn Tình mới được đưa vào trong phòng sinh.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tất cả lại bắt đầu căng thẳng chờ đợi.

Cố Yến Khanh cũng cho người đón bà nội Kiều tới đây để mọi người cùng nhau chào đón khoảnh khắc này.

Khẩu Khẩu thấy mẹ mình bị đẩy vào phòng sinh thì khóc chít chít nói với ba mình: “Ma ma, ma ma bị đẩy đi rồi!”

“Mẹ con vào sinh em bé,” Cố Yến Khanh ôm cậu vào trong ngực, an ủi Khẩu Khẩu, “Con đừng lo, mẹ sẽ ra rất nhanh thôi.”

“Con sợ ~”

“Không sợ không sợ nha. Để ba bảo ông quản gia đưa con ra ngoài chơi một chút được không. Quay về là mẹ con sinh xong rồi.”

Khẩu Khẩu ôm chặt cổ ba mình: “Không chịu, con đợi ma ma ~” Cố Yến Khanh xoa xoa đầu Khẩu Khẩu, bế cậu lên chờ cùng cậu.

Chờ mãi chờ mãi, chờ đến khi cửa phòng sinh lại được mở ra lần nữa. Cứ như một thế kỷ dài đã trôi qua vậy nhưng thực tế thì mới có 1 giờ trôi qua thôi.

Y tá bế em bé ra trước, sản phụ còn chưa được ra ngoài sớm như vậy. Y tá bế em bé cười cười chúc mừng bọn họ: “Chúc mừng Cố tiên sinh cùng gia đình, là một cô công chúa nhỏ. Mẹ tròn con vuông.”

Loading...