Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ - Chương 145

Cập nhật lúc: 2024-12-10 21:24:47
Lượt xem: 11

Lúc này, ngoài cửa lại nhốn nháo, phá tan bầu không khí kỳ lạ giữa ba người. Ngô Mạn Ni liếc mắt nhìn qua cửa, nói: “Đến rồi.”

Kiều Vãn Tình nhìn theo ánh mắt cô nàng thì thấy một người đàn ông chừng 40 tuổi, dáng người béo tròn đi vào, tay ông ta khoác lấy tay một cô gái cao hơn ông ta rất nhiều. Nhìn qua thì cô gái ấy cũng là một nữ diễn viên, dáng người đẹp đẽ thướt tha. Cũng chính vì vậy mà hai người đi cạnh nhau càng làm cho người đàn ông ấy trở nên nhỏ bé mập mạp hơn.

“Hoàng tổng đấy hả?” Cố Yến Khanh hỏi.

Ngô Mạn Ni hơi gật đầu một cái: “Đúng rồi. Đi thôi, chúng ta qua đó.”

Có lẽ trong vòng này, Ngô Mạn Ni là một người khá có tiếng nói nên lúc cô nàng đi qua thì những người đang hỏi thăm Hoàng tổng đều tự động lui ra. Hoàng tổng thấy cô đến thì nói: “Ô Mạn Ni, em đến sớm thế?”

“Chỉ có nhân vật lớn như anh mới dám đến muộn thôi.” Hoàng tổng cười nói: “Em nói quá rồi.”

“Hoàng tổng, giới thiệu với anh một chút. Đây là bạn của em, là con trai cả nhà họ Cố, Cố Yến Khanh. Còn đây là Kiều tiểu thư, vợ sắp cưới của cậu ấy.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Cố tổng? Nghe danh đã lâu nghe danh đã lâu.” Sau khi nghe Ngô Mạn Ni giới thiệu xong thì vẻ mặt của Hoàng tổng trở nên kinh ngạc, sau đó khiêm tốn hơn trước rất nhiều. Ông nói, “Vẫn luôn nghe danh của Cố tổng nhưng chưa có cơ hội được gặp mặt lần nào. Hôm nay có thể may mắn được gặp cậu là vinh hạnh của tôi.”

“Tôi cũng nghe danh Hoàng tổng đã lâu nhưng chưa có cơ hội gặp mặt, hân hạnh.” Thái độ của Cố Yến Khanh cũng khá bình thường, nhưng cũng thân thiết hơn so với cách ngày thường anh đối xử với người lạ rất nhiều.

Hoàng tổng nhìn qua Kiều Vãn Tình, ánh mắt ông sáng lên nói: “Cố tổng tuấn tú đẹp trai, Cố phu nhân cũng là tuyệt sắc giai nhân, đúng như người ta bảo, trai tài gái sắc, xứng đôi, xứng đôi.”

Kiều Vãn Tình lễ phép cười cười: “Hoàng tổng quá khen rồi.”

Hoàng tổng cũng chỉ khách sáo nói với Kiều Vãn Tình một hai câu sau đó lại đặt lại lực chú ý của mình lên người Cố Yến Khanh. Có thể nhìn thấy ý đồ muốn kết thân của ông với Cố Yến Khanh vô cùng rõ ràng.

Cố Yến Khanh cũng thế.

Rõ ràng là hai người không quen biết nhưng lại nói chuyện thân thiết như bạn cũ nhiều năm không gặp. Kiều Vãn Tình đứng một bên nghe hai người bọn họ nói một lúc lâu, đầu óc cứ mơ mơ màng màng, chẳng hiểu bọn họ định làm gì.

Mãi đến tận khi tiệc rượu kết thúc, Kiều Vãn Tình vẫn chưa hiểu tối nay mình đến đây để làm gì. Cố Yến Khanh bảo dẫn cô tới đây gặp một nhân vật lớn, nhưng suốt cả buổi tiệc, gần như cô chỉ gặp mỗi Ngô Mạn Ni và Hoàng tổng kia thôi, nhưng mà hai người đó cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Hay là anh làm chuyện cô nhờ lúc trước, trải đường cho Khương Ý nhanh chóng nổi tiếng?

“Cố tiên sinh.”

Tiệc rượu gần kết thúc. Đúng lúc Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình chuẩn bị rời đi thì nghe được tiếng của Ngô Mạn Ni. Ngô Mạn Ni đi lên trước, đưa cái túi nhỏ trong tay cho Cố Yến Khanh nói: “Xà phòng làm thủ công lần trước tớ còn nợ cậu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-mo-toi-tro-thanh-thai-phu/chuong-145.html.]

Cố Yến Khanh nhận lấy, nói: “Cảm ơn cậu.”

Ánh mắt Ngô Mạn Ni lóe lên, cô nàng định nói gì đó. Nhưng cuối cùng cô nàng lại không nói gì thêm, chỉ nói ngắn gọn một câu hẹn gặp lại với hai người.

Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình ngồi vào trong xe.

Kiều Vãn Tình khoác áo khoác lên, sau đó thấy Cố Yến Khanh cẩn thận đặt xà phòng thơm kia ở trong xe thì cô nói với giọng chua lè mà chính mình cũng không phát hiện: “Người yêu cũ anh à?”

Từ trước đến nay Cố Yến Khanh chưa thấy Kiều Vãn Tình ghen bao giờ. Bởi lẽ anh chính là một người đàn ông chuẩn mực, không dính líu, mập mờ hay lừa gạt tình cảm của bất cứ ai. Người duy nhất dây dưa không dứt với anh cũng chỉ có Đàm tiểu thư mà thôi.

Bây giờ nghe Kiều Vãn Tình hỏi với giọng chua như vậy, anh cũng không vội giải thích mà từ từ nói: “Cũng không hẳn là vậy. Cứ coi là bạn bè cũng đi.”

Kiều Vãn Tình nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô còn chưa kịp vui vẻ thì Cố Yến Khanh lại nói tiếp: “Ngày trước cũng thử yêu đương rồi nhưng anh không có cảm giác gì.”

Kiều Vãn Tình: “……”

Nói đi nói lại thì vẫn là một nửa người yêu cũ. Trong lòng Kiều Vãn Tình như bị đổ một thùng giấm chua, giọng điệu cô cũng gắt gỏng hơn: “Thế người hôm nay anh muốn dẫn em đi gặp chính là người yêu cũ của anh đúng không?”

Cố Yến Khanh bật người: “Nếu anh nói phải thì có phải anh sẽ bị đánh c.h.ế.t hay không?”

Cố Yến Khanh lấy một miếng dán giữ nhiệt ra, lại dán lên chân của Kiều Vãn Tình. Nhiệt độ ấm áp truyền từ chân lên, trong lòng Kiều Vãn Tình cảm thấy thoải mái hơn. Cô nói: “Có lẽ em sẽ giữ lại cho anh một hơi thở.”

Trải nghiệm cảm giác cô vợ nhỏ bé của mình ghen thì Cố Yến Khanh cảm thấy khá là đắc ý. Thật ra ngày trước anh cùng Ngô Mạn Ni đều cảm thấy đối phương phù hợp với mình nên mới thử yêu đương với nhau. Cũng gần giống như mối quan hệ của Kỳ Hình cùng Đường Nguyệt Nguyệt đợt trước. Nhưng mà Cố Yến Khanh phát hiện phù hợp cũng chẳng được, quan trọng nhất chính là tình cảm.

Anh không có tình cảm gì với Ngô Mạn Ni.

Vì thế đoạn chuyện cũ này cứ yên lặng xuất hiện rồi cũng yên lặng biến mất.

Nhưng mà Ngô Mạn Ni lại có tình cảm với Cố Yến Khanh, sau khi hai người chia tay cô nàng còn theo đuổi anh một thời gian. Chỉ là khoảng thời gian ấy, sự nghiệp của cô ấy cũng có nhiều khởi sắc, không còn nhiều thời gian dành cho chuyện tình cảm nữa nên cô ấy mới không tiếp tục theo đuổi Cố Yến Khanh.

Vì thế gọi hai người là người yêu cũ cũng hơi quá. Nhưng Cố Yến Khanh không nhịn được muốn trêu Kiều Vãn Tình một chút: “Anh đã là của em rồi, em còn ghen mấy chuyện trong quá khứ làm gì?”

“Hừ.” Kiều Vãn Tình hừ một cái, không thèm nói chuyện với Cố Yến Khanh.

Thật ra, khi gặp loại chuyện này, người bình thường đều sẽ nói rằng: Anh đã là của em rồi nên em sẽ không quan tâm chuyện tình cảm trong quá khứ của anh đâu. Nhưng nói vậy thôi, chứ đến khi thật sự gặp phải chuyện này, Kiều Vãn Tình cảm thấy trong lòng mình vô cùng khó chịu.

Loading...