Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-12-10 21:24:21
Lượt xem: 16
Lúc này Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình lại đều không ở nhà. Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân nhìn hành động của Khẩu Khẩu mà giật mình. Cố phu nhân vội đứng dậy đi qua, gõ gõ cửa hỏi: “Bảo bối, sao thế cháu?”
Tiếc là hiệu quả cách âm của cửa quá tốt nên Khẩu Khẩu không nghe được.
Cố phu nhân cùng Cố Kính Chi liếc nhìn nhau một cái, sau đó cả hai cùng vặn lấy tay mở cửa. Kết quả là thằng nhóc Khẩu Khẩu kia đứng sau cửa, dùng hết sức lực giữ cửa lại, không cho cửa mở ra, trong miệng nói: “Không cần không cần, Khẩu Khẩu sợ.”
Có lẽ là do đang bị cảm nên giọng nói trong trẻo ngày thường của Khẩu Khẩu trở nên khàn khàn. Nhưng càng như vậy thì Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân càng đau lòng hơn.
Cố phu nhân giống cửa lại, tạo thành một cái khe nhỏ. Bà lách qua khe cửa nhỏ, nói với Khẩu Khẩu: “Đừng sợ đừng sợ, bà là bà nội cháu mà. Khẩu Khẩu sợ cái gì vậy?”
“Khẩu Khẩu không cần, không cần tiêm, tiêm.”
Cố phu nhân cùng Cố Kính Chi bật cười. Hóa ra là Khẩu Khẩu sợ tiêm. Cố Kính Chi bảo quản gia mời bác sĩ Hoàng ra phòng nghỉ ngồi nghỉ một lát.
“Bảo bối, ông nội đã bảo bác sĩ ra chỗ khác rồi. Bây giờ bác sĩ không có trong phòng khách đâu, không tin cháu ra đây xem?”
Khẩu Khẩu nhòm ra ngoài. Một lúc sau, cậu mới cẩn thận, rón ra rón rén mở cửa ra, nhìn xung quanh vài phòng. Quả nhiên bác sĩ Hoàng không ở đây. Lúc này Khẩu Khẩu mới mở cửa ra, giơ tay nhỏ ôm: “Bà nội ôm, ôm.”
Trái tim của Cố phu nhân mềm nhũn. Bà bế Khẩu Khẩu lên, hôn hôn khuôn mặt nhỏ của cậu, nói: “Khẩu Khẩu sợ tiêm đúng không?”
Khẩu Khẩu gật gật đầu: “Đánh, đánh vào mông, người xấu.”
“Đúng rồi, tí nữa bà sẽ bảo ông nội cháu đi đánh vào m.ô.n.g của người xấu nhé!” Cố phu nhân làm bộ.
“Người xấu, người xấu đánh mông, mông…… Khẩu Khẩu.” Khẩu Khẩu lắp bắp, nghiêm túc sửa lại lời Cố phu nhân.
Cố phu nhân bật cười: “Là người xấu tiêm ở m.ô.n.g Khẩu Khẩu đúng không?” “Vâng.” Khẩu Khẩu gật gật đầu.
“Rất đau hả cháu?”
“Vâng.” Khẩu Khẩu tủi thân bĩu môi, dường như cậu nhóc nhớ lại cái cảm giác bị tiêm vào mông, vuốt vuốt m.ô.n.g mình nói, “Cháu, cháu khóc.”
Bây giờ Khẩu Khẩu còn nhỏ, chưa biết cách dùng đại từ nhân xưng để xưng hô, bình thường cậu toàn gọi mình là Khẩu Khẩu. Đột nhiên hôm nay cậu lại dùng xưng hô làm người ta cảm thấy Khẩu Khẩu đang thật sự vô cùng tủi thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-mo-toi-tro-thanh-thai-phu/chuong-127.html.]
Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân thấy vậy thì vừa đau lòng vừa buồn cười. Cố Kính Chi duỗi tay xoa xoa đầu Khẩu Khẩu, khuôn mặt nghiêm túc ngày thường của ông lại nở một nụ cười hiếm có: “Khẩu Khẩu không sợ. Bác sĩ sợ ông nên không dám tiêm cho cháu đâu, Khẩu Khẩu không sợ nhé!”
Vốn dĩ Khẩu Khẩu đang vừa tủi thân vừa khó chịu ghé vào trong lòng n.g.ự.c của Cố phu nhân, nghe Cố Kính Chi nói vậy thì ánh mắt của cậu sáng ngay lên. Vẻ mặt cậu vô cùng sùng bái nhìn qua ông nội mà ngày thường mình khá sợ.
Suy nghĩ của các bạn nhỏ rất đơn giản. Cậu sợ ông nội thì đồng nghĩa với việc người khác cũng sợ ông nội. Vì thế cậu không chút nghi ngờ tin tưởng vào lời Cố Kính Chi nói, thậm chí cậu còn chủ động vươn tay ra: “Ông nội bế.”
Lời này của Khẩu Khẩu làm Cố Kính Chi vui vẻ hỏng rồi. Bình thường, Khẩu Khẩu toàn bảo ba nó, mẹ nó với bà nội nó bế, ông muốn giành một suất để bế nó cũng khó. Vì từ trước đến nay, Khẩu Khẩu đều luôn sợ ông. Chờ mãi thằng cháu nhà mình mới có ấn tượng tốt về mình, cả người của Cố Kính Chi thoải mái hẳn lên. Ông bế Khẩu Khẩu qua, nói: “Khẩu Khẩu ngoan quá! Ông nội sẽ bảo vệ cho Khẩu Khẩu.”
Cố phu nhân: “…… Ông như vậy thì thằng bé khám kiểu gì?”
Vì Khẩu Khẩu sợ bác sĩ Hoàng nên Cố Kính Chi bảo quản gia tiễn bác sĩ Hoàng trở về, mời bác sĩ khác họ Vương tới.
Khẩu Khẩu đã hạ sốt nên không cần tiếp tục tiêm để giảm sốt nữa. Chỉ cần khám qua xem cậu nhóc đã ổn chưa hay thôi. Vì Khẩu Khẩu hơi ho khan, có khả năng sẽ nặng hơn là viêm phổi nên mọi người đều vô cùng cẩn thận.
Ban đầu, khi thấy bác sĩ Vương, Khẩu Khẩu cũng cảnh giác cao độ. Cậu cũng không phải là người ngốc nghếch dễ lừa. Rốt cuộc thì bác sĩ Vương hay bác sĩ Hoàng cũng đều là bác sĩ. Lúc bác sĩ Vương mới vào cậu đã biết ngay đối phương là bác sĩ rồi.
Chỉ là do đối phương không cầm kim tiêm ra nên cậu mới miễn cưỡng để bác sĩ Vương khám cho mình.
Nhưng Khẩu Khẩu ngây thơ không biết rằng nếu như mà đối phương lấy kim tiêm ra thật thì cậu có muốn trốn cũng không trốn được.
Bác sĩ Vương bảo bệnh của Khẩu Khẩu không cần lo nữa, chỉ cần chú ý việc ăn uống một xíu và uống thuốc cảm thường xuyên là được rồi. Để chữa ho khan thì có thể nấu canh lê hấp đường phèn để cậu nhanh khỏi hơn.
Cố phu nhân nghe vậy, lập tức bảo phòng bếp làm lê hấp đường phèn cho Khẩu Khẩu ăn.
Nghe nói bệnh của Khẩu Khẩu không còn đáng lo nữa thì tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại, Khẩu Khẩu là bảo bối nhỏ của cả nhà, hơn nữa cậu còn nhỏ nên vô cùng đáng yêu, với cả trời sinh Khẩu Khẩu cũng đã khiến người ta vô cùng yêu thích rồi. Vì thế mọi người đều vô cùng yêu cậu, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Khẩu Khẩu chỉ bị cảm nhẹ thôi mà Cố Kính Chi cùng Cố phu nhân cũng vượt ngàn dặm xa xôi để tới đây thăm cậu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lê hấp đường phèn vừa ngọt vừa ngon, Khẩu Khẩu cũng chưa ăn uống gì nữa nên cậu nhóc ăn một phát hết bát canh luôn. Cậu còn ăn thêm nửa quả lê nữa chứ. Sau khi ăn xong thì cậu liền ngủ.
Sau khi Khẩu Khẩu ngủ thì Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình cũng xong việc về đến nhà. Hai người vừa đi lĩnh chứng với nhau. Nhưng mà không phải là đi nhận giấy chứng nhận kết hôn mà là đi nhận giấy chứng nhận an toàn thực phẩm cho shop online của Kiều Vãn Tình.
Còn giấy chứng nhận kết hôn thì hai người quyết định sau Tết Nguyên Đán mới đi nhận.