Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ - Chương 110

Cập nhật lúc: 2024-12-09 22:39:44
Lượt xem: 22

Nhưng đến khi cô nghe được tiếng “anh yêu” cô gái kia ngọt ngào nói thì cô vẫn không nhịn được run lên một cái.

Cô không chịu nổi được chất giọng dẻo quẹo này. Đang lúc cô định bước nhanh hơn thì nghe thấy tiếng “anh yêu” của cô gái kia nói: “Sao em lại chậm thế?”

Chân Kiều Vãn Tình dừng lại, âm thanh này…… sao nghe quen thế nhỉ?

Lúc cô quay đầu lại nhìn thì hai người kai đã thân mật nắm tay nhau rời đi. Sau khi xác định được đối phương là ai, cả người cô đều cứng đơ tại chỗ.

Lần đầu tiên cô tới Cố gia là lúc trở về cùng Uyên Uyên. Uyên Uyên ở Cố gia cả đêm, sau đó đến chập tối ngày hôm sao thì ba mẹ cậu đón cậu về. Đó cũng là lần đầu tiên cô thấy được ba mẹ của Uyên Uyên.

Có lẽ do là người nghiện thuốc lâu năm nên ba của Uyên Uyên – Cố Yến Trạch có một giọng nói khàn khàn khá đặc biệt, vì thế Kiều Vãn Tình mới nhớ rõ

giọng nói của anh ta.

Hơn nữa anh ta cũng không quá cao, có khi còn chưa cao được 1 mét 75, dáng người cũng khá là thon gầy và dễ nhớ. Vì thế Kiều Vãn Tình mới nhớ rõ dáng người của anh ta.

Nhưng cô gái vừa rồi…… lại không phải là mẹ của Uyên Uyên – Sở Thơ Thơ. Kiều Vãn Tình nhìn bộ dáng thân mật của hai người kia, cả người đều khó chịu. Cô…… bắt được cảnh hay ho gì thế này?

Lúc này Kiều Vãn Tình hơi cảm thấy may mắn vì mình vừa đổi một kiểu tóc kỳ lạ. Lúc cô mới ra ngoài, ánh mắt của Cố Yến Trạch cũng có lướt qua nhìn cô.

Chỉ là bộ dáng của cô thay đổi khá nhiều nên anh ta mới không nhận ra mà thôi.

“Chị ơi, chị ơi,” Bộ dáng của Kiều Vãn Tình có chút kỳ lạ, người phục vụ vội chạy lại gần, “Sao vậy, chị có cần em giúp gì không?”

“Không, không có việc gì.” Kiều Vãn Tình thu ánh mắt lại, lúc đang định nói cảm ơn người phục vụ kia thì phát hiện ánh mắt của người đó mang theo chút thông cảm và đồng tình. Có lẽ là đối phương hiểu nhầm là cô vừa bắt gian chồng mình xong. Vì thế Kiều Vãn Tình nhanh chóng khôi phục lại cảm xúc, lịch sự cười nói, “Cảm ơn em nhé!”

Người phục vụ nhìn bóng dáng Kiều Vãn Tình đi xa, khẽ thở dài: Làm phu nhân nhà giàu cũng không dễ, phải trơ mắt nhìn chồng mình cùng người khác thân mật lại không thể xông lên đánh c.h.ế.t tiểu tam, còn phải cố gắng nuốt nước mắt vào trong lòng, lịch sự mỉm cười cho qua.

Kiều Vãn Tình không biết người phục vụ tự bổ não ra những cái gì. Suy nghĩ của cô có chút hỗn loạn. Cô lập tức gọi điện thoại cho Cố Yến Khanh, hỏi anh xem có phải gần đây Cố Yến Trạch đang ở thành phố C hay không. Nếu người kia đúng là Cố Yến Trạch thì nên xử lý như nào?

Nhưng hiện tại Cố Yến Khanh đang có cuộc họp hoặc là anh cũng chuẩn bị có cuộc họp rồi. Cô nhớ rõ hôm qua anh cũng bảo mình là nay có cuộc họp quan trọng. Cô vẫn không nên nói chuyện này để làm anh phân tâm thì hơn.

Cô thở dài một cái. Nếu đúng là vậy thì Sở Thơ Thơ cùng Uyên Uyên cũng là quá đáng thương rồi. Nhất là Uyên Uyên. Gia đình cậu vừa suýt đi vào tan vỡ, vô cùng vất vả mới chờ được ba mẹ hòa thuận, bây giờ ba cậu lại như vậy……

Cô suy nghĩ miên man rồi trở về phòng. Vì Khẩu Khẩu thường đứng sau cửa hoặc đứng cạnh cửa chờ mẹ nên lúc mở cửa, Kiều Vãn Tình đều luôn rất cẩn thận.

Cô vừa mở cửa phòng ra đã thấy Khẩu Khẩu đứng ở cửa làm bộ mặt tủi thân. Tất cả những suy nghĩ linh tinh trong đầu cô lúc này đều tan biến. Cô ngồi xổm xuống hỏi cậu: “Sao vậy bảo bối?”

“Khẩu Khẩu, Khẩu Khẩu nhớ, nhớ ma ma.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-mo-toi-tro-thanh-thai-phu/chuong-110.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

“……”

Cô vừa mới đi được vài phút thôi mà…… Kiều Vãn Tình biết là chưa chắc Khẩu Khẩu đã nhớ mình thật. Đôi khi thằng nhóc này rất thích diễn kịch. Đừng xem thường mấy bạn nhỏ này, vì người lớn mãi mãi không biết các bạn tinh ranh cỡ nào đâu!

“Ma ma.”

Khẩu Khẩu thấy Kiều Vãn Tình không trả lời mình thì tủi thân vươn tay ra ôm cổ cô, như một bạn nhỏ bị bỏ rơi.

Kiều Vãn Tình đành phải bế cậu lên, Đường Nguyệt Nguyệt khá là buồn nói: “cậu vừa đi nó đã nhớ mẹ rồi. Tớ bế Khẩu Khẩu nó cũng không thèm. Rõ ràng cả trưa Khẩu Khẩu đi chơi với tớ nó cũng không nhớ mẹ mà, giờ lại thế này.”

“Mấy bạn nhỏ đều vậy mà, thỉnh thoảng tự dưng dính người lắm, đặc biệt là buổi tối.” Trước mặt mẹ nuôi, Kiều Vãn Tình giữ chút mặt mũi cho Khẩu Khẩu, không vạch trần chút gian kế nhỏ của cậu.

Ba người cơm nước xong thì lại đi ra ngoài dạo phố.

Cô tới thành phố C vẫn luôn chú tâm vào việc học. Người thân quen với cô thì cũng chỉ có Khẩu Khẩu, Cố Yến Khanh cùng Trần Du cô mới quen, ngoài ra cô gần như không quen ai nữa. Ra ngoài dạo phố cũng đi cùng Cố Yến Khanh hoặc cố phu nhân. Vì thế đã khá lâu rồi cô không đi dạo phố cùng bạn mình.

Ba người cứ đi dạo đến tận hơn 10 giờ tối. Trong lúc dạo phố, Kiều Vãn Tình cùng Đường Nguyệt Nguyệt mỗi người mua hai bộ quần áo, hai đôi giày, còn mua cho Khẩu Khẩu một bộ quần áo mới vô cùng đẹp. Thêm vào đó, Kiều Vãn Tình còn mua cho Cố Yến Khanh một cái áo khoác cùng mấy đồ linh tinh khác. Tất cả chỗ đồ ấy nhét đầy cả một cốp xe.

“Oa, sướng thật đó.” Đường Nguyệt Nguyệt ngồi vào trong xe, nói, “cảm giác vung tiền như rác này, con mẹ nó sướng vãi!”

Khẩu Khẩu được Kiều Vãn Tình ôm trong ngực, cậu nghe Đường Nguyệt Nguyệt nói vậy thì cũng bắt chước theo: “Oa, sướng, sướng thật, rác rác, con mẹ nó sướng!”

Khẩu Khẩu còn chưa nói được câu dài, nhưng hai chữ cuối cậu nhớ vô cùng rõ.

Đường Nguyệt Nguyệt bị cậu chọc cười, định hôn lên má cậu nhóc thì nhớ ra mình đang đánh son môi, nên cô đành dùng tay xoa xoa đầu của cậu: “Khẩu Khẩu, con đáng yêu thật đó a a a a!”

Khẩu Khẩu sờ đầu của mình. Hôm nay cậu vừa mới cắt tóc xong, có lẽ là tóc mới cắt nên hơi cứng nên tay cậu bị đau. Vì thế Khẩu Khẩu lại quay ra duỗi tay làm nũng với Kiều Vãn Tình: “Thổi, thổi.”

Kiều Vãn Tình thổi thổi cho cậu, sau đó nói với Đường Nguyệt Nguyệt: “Cậu đừng dạy hư thằng bé, bây giờ mấy lời nói bậy nó học được nhanh lắm. Đợt

trước đi chơi công viên, có người chửi bà nội nó xong nó về nó nói, làm ba ba nó suýt nữa đánh nát đ.í.t đó!”

Đường Nguyệt Nguyệt nghĩ đến bộ dáng Khẩu Khẩu đáng yêu nói mấy lời bậy bạ thì có chút sợ: “…… Cậu nói thật hả?”

Kiều Vãn Tình gật đầu: “Bây giờ thằng bé đang học nói, năng lực nhại lại có thể sánh ngang với con vẹt đó!”

Đường Nguyệt Nguyệt tiếp thu, đảm bảo từ nay về sau không nói bậy trước mặt Khẩu Khẩu nữa. Cô nhìn Khẩu Khẩu ngồi yên lại không nhịn được xoa xoa đầu Khẩu Khẩu.

Có lẽ là sau khi cắt tóc, tóc Khẩu Khẩu ngắn nên hơi cứng. Vì thế lúc này cậu không thích ai xoa đầu mình. Sau khi được Đường Nguyệt Nguyệt xoa đầu, cậu xoa lại đầu mình một cái. Không biết là cố ý hay cố tình, cậu nói với Đường Nguyệt Nguyệt: “Mẹ nó không, không sờ.”

Đường Nguyệt Nguyệt: “……”

Sau đó, Khẩu Khẩu bị mẹ đánh vào m.ô.n.g một cái.

Loading...