Sau Giấc Mơ, Tôi Trở Thành Thai Phụ - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-12-08 23:09:05
Lượt xem: 115

Kiều Vãn Tình vội đứng dậy, lắng tai nghe ngóng một chút, hình như tiếng động này phát ra từ chỗ cổng nhà cô, vì thế Kiều Vãn Tình cầm đèn pin chuẩn bị ra ngoài xem.

Nghĩ nghĩ, Kiều Vãn Tình lại cầm thêm cây gậy ở đầu giường ra ngoài.

Cô vừa mở cửa liền thấy có một bóng người, theo phản xạ có điều kiện vung gậy một cái, nhưng tay cô bị giữ lại, bên tai truyền đến thanh âm của Cố Yến Khanh: “Là tôi.”

Mẹ kiếp sao cô lại không một gậy đập c.h.ế.t anh ta chứ!

Nhưng mà có Cố Yến Khanh, Kiều Vãn Tình cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, lần đầu tiên cô cảm thấy trong nhà có đàn ông thật an toàn.

Tiếng động ấy truyền đến từ vườn rau nhà Kiều Vãn Tình, Cố Yến Khanh lấy đèn pin từ trong tay cô, nói: “Cô vào trước đi, tôi đi xem cho.”

Kiều Vãn Tình đang muốn nói để tôi đi cùng thì bên kia truyền đến tiếng thét chói tai, như có người kêu quái vật, ánh sáng đèn pin chiếu loạn xạ. Kiều Vãn Tình và Cố

Yến Khanh liếc nhau, Kiều Vãn Tình ra phòng khách mở đèn ở sân lên.

Theo ánh đèn, bọn họ nhìn thấy hai con người vật vã chạy từ vườn rau chạy ra. Từ vườn rau ra đường chỉ có một lối đi duy nhất là sân nhà cô nên Kiều Vãn Tình nhanh chóng mở cửa sân, đợi sẵn ngoài đường.

Một lát sau bọn họ đã chạy tới nơi, bị Cố Yến Khanh cùng Kiều Vãn Tình bắt được. Hóa ra là chú họ của Kiều Vãn Tình – Kiều Tân Đức và vợ ông ta – La Dương Tú.

Vẻ mặt La Dương Tú hoảng sợ: “Nhà chúng mày nuôi cái gì đấy?”

Bà ta vừa dứt lời, Kiều Vãn Tình nhìn đến Hoàng Đại Tiên từ phía sau họ chạy lại gần. La Dương Tú sợ tới mức hét lên một tiếng, Kiều Tân Đức cầm đồ vật trên tay định đánh nó nhưng đã bị Hoàng Đại Tiên nhanh nhẹn tránh thoát.

Dưới ánh đèn, đôi mắt Hoàng Đại Tiên lóe ánh sáng màu lục, nhìn qua làm người ta vô cùng sợ hãi, mắt thấy nó bị Kiều Tân Đức chọc giận, đang định tấn công ông ta thì Kiều Vãn Tình gọi: “A Hoàng, về đây.”

Hoàng Đại Tiên nghe được âm thanh Kiều Vãn Tình, ánh mắt khó chịu liếc nhìn Kiều Tân Đức một cái, sau đó nghe lời đi qua cọ cọ dưới chân Kiều Vãn Tình.

“Ra là một con chồn, nhà chúng mày còn nuôi cả chồn cơ à!”

Trong không khí thoang thoảng một mùi thúi khó có thể miêu tả, Kiều Vãn Tình nói: “Làm sao, luật pháp có quy định không thể nuôi chồn đâu mà thím kinh ngạc như vậy?”

La Dương Tú ngượng ngùng không nói chuyện.

Kiều Vãn Tình nhìn hai người đối diện vẫn chưa hết sợ, cười nói: “Đêm khuya chú họ cùng thím đại giá quang lâm tới vườn rau nhà cháu ngắm trăng à?”

La Dương Tú mạnh miệng nói: “Bọn tao không ngủ được nên đến tản bộ không được à?”

“Thím có thể nói với cảnh sát là nửa đêm không ngủ được nên tới đây nha.”

Sắc mặt La Dương Tú thay đổi, liếc mắt nhìn đến Cố Yến Khanh đứng bên cạnh Kiều Vãn Tình. Khí thế của người đàn ông này rất mạnh, bà ta lại đuối lý, nên ngay lập tức không nói nên lời.

Kiều Vãn Tình nhìn tới vật lúc nãy Kiều Tân Đức dùng để đuổi A Hoàng. Lại là một bình phun thuốc loại nhỏ giống nhà cô, cái này dùng để phá hỏng rau củ, nhưng mà nước tiểu của bạn nhỏ Khẩu Khẩu có hiệu quả chống sâu bệnh rất mạnh, nên cái này lại thành vô dụng.

“Chú họ và thím chuẩn bị cái này để làm c.h.ế.t hết rau nhà cháu à.” Giọng nói của Kiều Vãn Tình lùng, không thể tin được đối phương lại rải thuốc diệt cỏ trên vườn rau nhà họ.

“Làm gì có?” La Dương Tú trộm liếc mắt nhìn Cố Yến Khanh đang không nói lời nào, giọng nói hơi chột dạ, “Chỉ, chỉ là một chút thuốc diệt cỏ thôi.”

Thuốc diệt cỏ, đó là muốn làm rau củ nhà cô c.h.ế.t hết.

Khẳng định là đối phương còn chưa c.h.ế.t tâm với mảnh đất nhà cô nên nửa đêm mới lại đây rải thuốc diệt cỏ, làm c.h.ế.t hết rau nhà Kiều Vãn Tình. Dù sao mấy người Kiều Tân Đức và La Dương Tú nghĩ nếu không chiếm được mảnh đất này thì nhà Kiều Vãn Tình cũng đừng mong dùng được.

Kết quả họ lại không ngờ được nhà Kiều Vãn Tình nuôi Hoàng Đại Tiên nên mới thất bại.

Kiều Vãn Tình tức đến bật cười, giọng điệu lạnh lùng chưa từng có: “Thím không biết thuốc diệt cỏ có thể độc c.h.ế.t người à, nếu sáng mai cháu đi hái một chút rau thì cả nhà liền c.h.ế.t thẳng cẳng.”

“Mày đừng dọa tao, nhà mày lại chẳng dùng, mới có mấy ngày đã đem bán rau rồi.”

Trong lòng Kiều Vãn Tình thầm nói: Là do nước tiểu của Khẩu Khẩu có tác dụng tốt quá thôi.

Kiều Tân Đức thấy bộ dáng hiểu rõ mọi chuyện của cô, thì ngay lập tức cảm thấy lúng túng, cười làm lành: “Cái đó, cháu à, chẳng qua là chú thím tức giận quá không kịp suy nghĩ, trong lúc nhất thời làm việc ngốc. Cháu có thể rộng lòng buông tha cho chú thím không, chú thím đảm bảo không tái phạm.”

“Buông tha?” Kiều Vãn Tình cười nhạo, “Chú họ nghĩ cháu hào phóng quá.”

“Cháu gái, cháu gái à, chú thím sai rồi, xin cháu đừng báo cảnh sát, chú thím thật sự sẽ không có suy nghĩ gì không nên có vào miếng đất này nữa, cầu xin cháu buông tha cho chú thím lần này.” La Dương Tú thấy câu chuyện không đúng lập tức thay đổi thái độ, chỉ thiếu chút nữa là bà ta quỳ xuống luôn rồi.

Kiều Vãn Tình: “……”

Mấy người đúng là co được dãn được!

Đúng lúc này, Cố Yến Khanh kéo kéo tay áo Kiều Vãn Tình. Kiều Vãn Tình nghiêng đầu hỏi anh: “Làm sao thế?”

“Bây giờ trời lạnh thế này, lại còn là ban đêm, có gọi cảnh sát thì nhất định bọn họ cũng không tới đây đâu,” Cố Yến Khanh nhỏ giọng nói bên tai cô: “Cô thả bọn họ đi, tôi giúp cô diệt trừ hậu hoạn.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Kiều Vãn Tình sợ hãi: “Giết người phạm pháp.” Cố Yến Khanh bật cười: “Cô nghĩ cái gì thế?”

Cố Yến Khanh đã nói vậy rồi, hơn nữa Kiều Vãn Tình cũng khá tin vào khả năng của Cố Yến Khanh. Với lại lần trước trước mặt cảnh sát mấy người Kiều Tân Đức cũng đã từng nói sẽ không tái phạm, đảm bảo sẽ sửa chữa, ai ngờ quay đầu lại

làm điều ác. Cô và bà nội Kiều đều là phụ nữ yếu đuối, ai biết tương lai bọn họ sẽ còn làm ra điều gì nữa.

Quả thật là rất khó đề phòng loại người này.

Nghĩ xong điều này, Kiều Vãn Tình nói: “Được rồi, bây giờ cháu tha cho chú thím, nhưng mà chú thím làm c.h.ế.t nhiều rau nhà cháu, ít nhiều cũng phải bồi thường.”

“Không không không, bọn tao còn chưa làm được cái gì.” La Dương Tú nói, “Bọn tao mới đến vườn rau chồn nhà mày đã ra rồi.”

Cuối cùng hai người Kiều Tân Đức sung sướng vì được tha tội rời đi, Kiều Vãn Tình đóng cửa nhà lại, cúi đầu nhìn Hoàng Đại Tiên dưới chân đang vuốt vuốt bộ lông của mình.

Mấy hôm trước Kiều Vãn Tình vừa tắm cho nó, đưa tới trạm y tế trong thôn tiêm vắc-xin phòng bệnh cho nó. Trải qua một màn rượt đuổi ly kỳ đến vậy, Hoàng Đại Tiên lại bẩn thỉu như ban đầu.

Cố Yến Khanh dùng đèn pin chiếu vào Hoàng Đại Tiên một chút: “Con chồn này giỏi thật đấy.”

“Đêm nay cũng A Hoàng rất nhiều, nếu không ngày mai chỉ có thể trơ mắt nhìn rau chết, có oan mà không kêu được.”

A Hoàng như nghe hiểu lời Kiều Vãn Tình nói, giương mắt nhìn cô, ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng kiêu ngạo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/sau-giac-mo-toi-tro-thanh-thai-phu/chuong-11.html.]

Kiều Vãn Tình không nhịn được xoa nhẹ bộ lông của nó, A Hoàng dùng đầu cọ cọ tay cô.

Cố Yến Khanh nói: “Cô và bà cô, hai người phụ nữ nuôi một đứa trẻ đúng nên nuôi thêm con gì giữ nhà cho an toàn, nếu không để tôi giúp cô?”

“Không cần, có A Hoàng là đủ rồi,” Kiều Vãn Tình cảm thấy câu chuyện này của hai người đang đi hơi quá xa rồi, nhanh chóng nói, “Tôi đi ngủ đây.”

Cố Yến Khanh: “Ngủ ngon.” Một đêm yên bình.

Bà nội Kiều ở phòng trong nên không nghe được tiếng động của tối qua. Nhưng mà sáng hôm sau bà phát hiện quan hệ giữa cháu gái mình và vị Cố tiên sinh kia đột nhiên tốt hơn, vị Cố tiên sinh đó còn cùng cháu gái mình xuống ruộng hái rau, hơn nữa còn được Kiều Vãn Tình cho một rổ rau.

Trong lòng bà vui vẻ, chẳng lẽ hai người muốn quay lại với nhau?

Bà nội Kiều vẫn luôn nghĩ rằng Kiều Vãn Tình và Cố Yến Khanh là đôi người yêu cãi nhau xong rồi chia tay, chứ không biết được câu chuyện thật sự giữa hai người bọn họ.

Bữa sáng là cháo ngao được nấu vô cùng ngon. Không chỉ vậy, trên bàn còn có một đĩa đậu đũa xào thịt băm, và một đĩa củ cải. Hai món tuy mặn nhưng lại ngon miệng, ăn cùng với cháo làm dạ dày vô cùng thoải mái.

Khẩu Khẩu đã hết sốt, không còn đáng lo nữa, Kiều Vãn Tình cho cậu uống nước cơm, thằng nhóc này còn cười khanh khách vô cùng vui vẻ. Nhìn vẻ mặt ngây thơ không hiểu sự đời của cậu, Kiều Vãn Tình cúi người hôn mặt nhỏ của cậu.

Cố Yến Khanh dịu dàng nhìn hai mẹ con bọn họ yêu thương nhau. Nhìn qua thì mọi thứ đều vô cùng vui vẻ và hài hòa.

Sau khi Cố Yến Khanh ra ngoài nhận điện thoại, anh trở về nói với Kiều Vãn Tình: “Xin lỗi, tôi còn có việc phải về trước. Cháu của tôi bị ốm, tôi phải về xem nó.”

Nghe vậy, sắc mặt của Kiều Vãn Tình trắng bệch. Cố Yến Khanh: “Cô sao vậy?”

“Không có gì, anh đi đi.” Kiều Vãn Tình cúi đầu, không liếc nhìn Cố Yến Khanh một cái.

“Lần sau tôi lại đến thăm cô với Khẩu Khẩu.” Cố Yến Khanh nói.

Giọng điệu Kiều Vãn Tình lạnh lùng: “Không cần, lần trước tôi không đùa anh, mong Cố tiên sinh tôn trọng ý kiến của tôi, về sau đừng tìm đến tôi nữa.”

Cố Yến Khanh: “…..”

Cô gái này lật mặt còn nhanh hơn cả sách.

Nhưng mà Cố Yến Khanh thật sự gấp, không tiếp tục hỏi tại sao đột nhiên cô thay độ, thậm chí còn chưa mang rổ rau Kiều Vãn Tình cho mình đã rời đi rồi.

Cố tình thằng con ngốc nhà Kiều Vãn Tình còn nhìn chằm chằm Cố Yến Khanh biến mất, như đang chờ mong anh quay lại.

Kiều Vãn Tình thấy thế, không nhịn được thở dài. Cháu họ trong miệng Cố Yến Khanh chính là nam chủ Cố Minh Uyên.

Nghĩ đến cái tên này, trong lòng Kiều Vãn Tình run lên một cái.

Để Khẩu Khẩu khỏe mạnh, bình an lớn lên, sống một đời an yên, Kiều Vãn Tình thấy mình đã cách cái thành phố tràn đầy thị phi đó đủ xa, cũng cố gắng không muốn dính dáng quan hệ tới những người đó.

Nhưng số phận cứ như xiềng xích, dường như nó vĩnh viễn chờ đợi cô, làm cô không tránh thoát được.

Kiều Vãn Tình quyết định về sau sẽ cách xa Cố Yến Khanh một chút, không cho anh vào nhà mình nữa.

Cứ thế đã qua hai ngày.

Hôm nay, khi Kiều Vãn Tình đang phiền não do rau lớn lên quá nhanh ăn không kịp, trường học bên kia lại không cần nhiều như vậy thì cổng nhà bị gõ vang. Kiều Vãn Tình ra ngoài mở cửa lại phát hiện là chàng trai hôm trước tới đưa cây trúc.

Làm người ta kinh ngạc chính là anh ta cầm thêm một cái đầu heo.

“Kiều, cô Kiều,” anh ta thẹn thùng, “Xin hỏi Hoàng Đại Tiên nhà cô ở nhà đúng không, tôi đến để đưa lễ tạ thần.”

Kiều Vãn Tình: “… Anh còn muốn ước điều gì?”

“Không phải hai ngày trước tôi mới cầu Hoàng Đại Tiên phù hộ cho trong năm nay tôi cưới được vợ sao. Hôm qua chị dâu của tôi giới thiệu cho tôi một cô gái, chúng tôi cảm thấy đối phương rất phù hợp với mình.”

Kiều Vãn Tình: “…..”

Như này cũng được???

Mẹ kiếp, sao mà mê tín thế?

Kiều Vãn Tình bất ngờ đến ngây ngốc, anh chàng kia nhìn thấy A Hoàng đang ngửa bụng phơi nắng trong sân thì vội cầm đầu heo vào, vái nó ba cái: “Tôi mang lễ mọn đến tạ thần, đa tạ Hoàng Đại Tiên phù hộ tôi cưới được vợ.”

Nói rồi anh ta đặt đầu heo để trước mặt A Hoàng.

A Hoàng nhìn cái đầu heo trước mặt, dường như nó cảm thấy hứng thú, nhảy lên đầu heo ngửi đông ngửi tây.

Anh thấy vậy, trên mặt vui vẻ: “Đa tạ đại tiên không chê lễ ít, xin đại tiên phù hộ tôi ba năm nữa có thêm đứa trẻ, gia đình đầy đủ hạnh phúc.

Kiều Vãn Tình lại tiếp tục cạn lời: “…..”

Kiều Vãn Tình sống c.h.ế.t không chịu nhận cái đầu heo lớn như vậy, nhưng anh chàng kia lại mạnh bạo nói đây là một chút tầm lòng của mình. Sau khi tạ ơn A Hoàng xong thì anh ta chạy nhanh như chớp.

Kiều Vãn Tình nhìn cái đầu heo c.h.ế.t không nhắm mắt kia thì dở khóc dở cười.

Cô bế A Hoàng đang ở trên đầu heo lên, vỗ vỗ vào móng nó, nói: “A Hoàng, mi giỏi như vậy thật sao?”

A Hoàng trừng đôi mắt đen nhìn cô như không nghe hiểu cô nói.

“Nếu mi thật sự giỏi như vậy thì phù hộ cho nhà ta có một khách hàng lớn đến mua rau, phù hộ ta giàu hơn Cố Yến Khanh, như vậy thì con ta sẽ không còn hâm mộ tiền của anh ta nữa.”

Nghĩ nghĩ, Kiều Vãn Tình lại nói: “À, nguyện vọng sau khó hơn một chút, nên mi cứ giúp ta thực hiện nguyện vọng đầu tiên trước đi.”

Kiều Vãn Tình nói lời này cũng chỉ là đùa thôi, việc của anh chàng kia cũng chắc chắn chỉ là do trùng hợp. Vốn dĩ anh chàng ấy cũng là một chàng trai rất đẹp trai, bình thường còn chăm chỉ làm lụng, một ngày c.h.é.m khoảng 200 cây trúc, tính ra một tháng cũng thu được 5000.

Ở nông thôn, một tháng thu được 5000 có thể coi là thu nhập “kếch xù”.

Cho nên cô nương nhà người ta để ý anh ta cũng là chuyện bình thường, vậy nên mọi chuyện chỉ là trùng hợp thôi.

Nói ra cũng trùng hợp, mấy hôm sau thật sự có một khách hàng lớn vô cùng có tiền tới nhà Kiều Vãn Tình.

Loading...