Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 89: Tiêu tướng tố cáo Vân Vương gia và Kỳ Quốc Công phủ ---

Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:56:52
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

2. Đêm dần khuya, bên ngoài phủ Quốc Công Thịnh sóng ngầm cuồn cuộn, bốn phía toát sát khí đằng đằng. Phi Nhạn mái hiên vô thức nhíu chặt mày, trong lòng còi báo động réo vang. Trong phòng, Cẩm Sơ tắm xong, Phi Sương đang dùng khăn khô ráo lau tóc ướt cho nàng. Bóng chập chờn, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Phi Sương khựng động tác. “Đi xem .” Cẩm Sơ . Phi Sương buông tay, Phi Nhạn đẩy cửa bước : “Vừa một đám đuổi g.i.ế.c thích khách ngang qua phủ Quốc Công chúng , hiện giờ cả .” Cẩm Sơ nhướng mày: “Cứ phái thêm lục soát khắp phủ, đừng để sót thứ gì đó sạch sẽ.” “Vâng.” May mắn tìm thấy gì, nhưng lòng Cẩm Sơ cũng hề buông lỏng: “Từ giờ trở mỗi ngày đều tăng thêm thị vệ tuần tra.” Phi Nhạn gật đầu. Nàng mang theo tâm sự trằn trọc cả đêm ngủ. Thoáng cái đến ngày yến tiệc trong hoàng cung, nàng khoác lên một bộ váy dài bằng lụa sa màu hồng khói, búi tóc đen nhánh chỉ hai cây trâm như ý hình hoa hải đường, phía rủ xuống hai dải lụa, tai đeo đôi ngọc bích hình hồ lô nhỏ nhắn tinh xảo, kín đáo, nội liễm nhưng mất vẻ đoan trang. Vừa khỏi cửa thấy xe ngựa nhà Triển, Triển Vạn Lăng vén rèm vẫy vẫy tay với nàng, Cẩm Sơ vui mừng bước tới. Hai cùng xe ngựa cung. Triển Vạn Lăng như khi kéo tay nàng luyên thuyên dứt: “Ta phái đến Tiêu gia thăm hỏi một , khi Tiêu tỷ tỷ cứu, cả ngày ăn uống, tiều tụy ít, nàng kiêu ngạo như thể chịu nổi.” Cẩm Sơ mím môi. “Ban đầu hôn sự của nhị cô nương và tam cô nương Tiêu gia cũng ảnh hưởng, đặc biệt là nhị cô nương, hôn sự nhà chồng tương lai trì hoãn những hai năm trời.” Triển Vạn Lăng tức giận siết chặt nắm tay, bĩu môi: “Nghĩ mà xem, ngày xưa cô nương phủ Tể tướng là đối tượng mà bao trèo cao cũng với tới .” Chẳng mấy chốc xe ngựa dừng ở cổng cung, Triển Vạn Lăng kéo tay Cẩm Sơ: “Cẩm Sơ , yến tiệc hôm nay luôn cảm thấy sẽ chuyện gì đó xảy , chúng cẩn thận đó.” “Được.” Mới vài bước đường hẹp thì gặp Tần Lão Phu Nhân, Tần Phu Nhân Phùng thị dẫn theo Tần Phương Du, mấy chào hỏi xong, Tần Phương Du liền sát gần hai nàng. Tần Lão Phu Nhân khẽ với Cẩm Sơ: “Kỳ phổ của công chúa cực kỳ xuất sắc, ngày nhất định thỉnh giáo một phen.” Cẩm Sơ gật đầu sảng khoái đồng ý, ngay đó ánh mắt của Tần Phùng thị rơi xuống Triển Vạn Lăng, nụ mặt càng thêm đậm, khiến Triển Vạn Lăng mặt đỏ bừng, chỉ hận tìm kẽ đất mà chui . May mắn Tần Phùng thị nhanh thu hồi ánh mắt, trò chuyện phiếm với các phu nhân ngang qua, Triển Vạn Lăng lúc mới thở phào nhẹ nhõm. Khi qua Ngự Hoa Viên, văn võ bá quan, mệnh phụ triều đình, những tiếng tăm trong kinh đô hầu như đều tề tựu đông đủ. Lông mày Cẩm Sơ khẽ nhíu , thế trận , Hoàng thượng hạ quyết tâm nâng đỡ Đại Hoàng tử Mặc Sâm . Đợi một canh giờ, Bắc Lương Đế vẫn đến. Cung nhân dâng hết lượt bánh đến lượt bánh khác, lâu , vẫn là Kỳ Quý Phi chủ trì yến tiệc, nàng vẫn kiều diễm động lòng như khi, khoác lên cung váy lộng lẫy, sáu chiếc kim trâm rủ tua rua búi tóc đen nhánh ánh nắng phản chiếu, tỏa ánh vàng nhàn nhạt. Mọi hành lễ. Kỳ Quý Phi : “Yến tiệc Hoàng gia hôm nay, chư vị cần quá khách sáo.” Rất nhanh ít phu nhân vây quanh Kỳ Quý Phi trò chuyện. Lại đợi thêm một canh giờ, Bắc Lương Đế và nhân vật chính hôm nay là Mặc Sâm vẫn đến, mặt Kỳ Quý Phi lộ vẻ sốt ruột, mấy phái chính điện thăm dò tin tức. Tiểu thái giám hạ thấp giọng ghé tai Kỳ Quý Phi thì thầm vài câu, sắc mặt Kỳ Quý Phi bỗng biến đổi, ít phu nhân lập tức về phía Kỳ Quý Phi, mặt đầy tò mò. Kỳ Quý Phi đành khôi phục sắc mặt bình thường. Dưới đài xa, trong đình, Tần Phùng thị về phía ba , Tần Phương Du tiến lên đỡ lấy mẫu , Tần Phùng thị hạ giọng: “Yến tiệc hôm nay e rằng thể tổ chức nữa .” “Vì ?” Tần Phương Du kinh ngạc. Tần Phùng thị cầm khăn che miệng, thấp giọng : “Tiêu Tể tướng hạch tội Vân Vương Gia và phủ Kỳ Quốc Công.” Lời dứt, mấy đều ngây . Ai thể ngờ Tiêu Tể tướng sáng sớm cung tố cáo Vân Vương Gia và phủ Kỳ Quốc Công, còn vẻ x.é to.ạc mặt nạ. Lúc Tiêu Tể tướng sừng sững Kim Loan Điện, trong tay ôm một tập sách nhỏ dâng lên mặt Bắc Lương Đế, Bắc Lương Đế tùy ý lật một trang. Năm Bắc Lương thứ mười lăm, mùa xuân, Thái tử đ.á.n.h thắng trận trở về kinh, nhưng bệnh cũ của Thái tử tái phát. Năm Bắc Lương thứ mười lăm, tháng năm, Hoàng lăng ẩn gần Bắc Đại Doanh phát hiện, bên trong cất giữ một ngàn ba trăm xe vàng bạc châu báu, Hoàng đế phong Kỳ Quốc Công Thế tử Thống lĩnh Bắc Đại Doanh. Năm Bắc Lương thứ mười lăm, tháng bảy, Hoàng lăng khai quật, kinh đô chấn động, Đế vương tinh nhập kinh sớm. Năm Bắc Lương thứ mười lăm, tháng chín, Đại Khánh và Nam Hòa hai nước đến thăm. Lại lật một trang. Năm Bắc Lương thứ mười sáu, tháng bảy, Thái tử băng hà, Hoàng đế sách phong Hoàng tử Sâm Tân trữ. Năm Bắc Lương thứ mười chín, tháng ba, Hoàng đế băng hà, trữ thuận thế đăng cơ, đổi quốc hiệu... Sách đột ngột dừng . Bắc Lương Đế chằm chằm trang đứt đoạn, tức giận về phía Tiêu Tể tướng: “Vật lấy từ ?” Tiêu Tể tướng “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, từng chữ từng câu : “Khải bẩm Hoàng thượng, là Triệu Chân đêm lâm chung phái nhờ chuyển đến tay vi thần, vi thần sơ lược xem qua vài , cũng để tâm, , Triệu Chân vạch trần tư tàng kim khố, oan uổng mà chết, vi thần mới cảnh giác.” Một quyển sách mỏng manh ghi chép hiện trạng của Bắc Lương bấy giờ. Ngón tay Bắc Lương Đế càng siết chặt tờ giấy, vô thức in vài dấu vết, Tiêu Tể tướng cả gan tiếp: “Hoàng thượng, Triệu Chân bất quá chỉ là một Thượng thư, nhiều tư sản như , vi thần gần đây điều tra riêng mới phát hiện, Hoàng lăng Bắc Đại Doanh sớm đào mật đạo, gần đây, những vị khách đến thăm phủ Kỳ Quốc Công đêm khuya cũng ít, Ung Vương, Vân Vương Gia, còn ...” Tiêu Tể tướng một một loạt tên. “Bốp!” Bắc Lương Đế đập bàn dậy. Tiêu Tể tướng nghển cổ tiếp: “Khải bẩm Hoàng thượng, tội thần đáng chết, tội thần nên Vân Vương Gia uy hiếp, mấy năm tội thần ở vùng Lĩnh Nam cứu một cô nương, cô nương đó thích, tội thần nhất thời mềm lòng liền đưa về phủ, nay mới cô nương đó thất của Nhiếp Chính Vương Đại Khánh, sứ thần Đại Khánh chính là vì tội thần mà đến.” Nói xong Tiêu Tể tướng sang Bắc Lương Đế “phịch phịch” dập đầu, từng cái một, dập mạnh, trán nhanh thâm tím. Bắc Lương Đế mặt mày xanh mét: “Vân Vương Gia uy h.i.ế.p ngươi điều gì?” “Khải bẩm Hoàng thượng, Vân Vương Gia uy h.i.ế.p tội thần hủy bỏ hôn sự với Thái tử, nếu lớn chuyện, sẽ để tất cả Thái tử khó con nối dõi, tội thần bất đắc dĩ thỏa hiệp.” “Hỗn xược!” Bắc Lương Đế tức giận mắng to. Tiêu Tể tướng rụt : “Hoàng… Hoàng thượng, là tội thần hồ đồ, suýt chút nữa hại c.h.ế.t tiểu nữ, nay gia mẫu bệnh nặng, tội thần hối hận khôn nguôi, đặc biệt đến đây thỉnh tội, cầu Hoàng thượng xử tử tội thần, tha cho Tiêu gia.” Bắc Lương Đế giận dữ ngút trời, hận thể một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t Tiêu Tể tướng, nhưng chỉ trong chốc lát, cơn giận bỗng nhiên tiêu tan, giơ lên quyển sách mỏng: “Vật còn ai xem qua ?” “Ngoài tội thần , ai xem qua.” “Thái tử thì ?” “Khải bẩm Hoàng thượng, tội thần tuyệt đối từng lấy cho Thái tử điện hạ xem qua.” Bắc Lương Đế thở phào nhẹ nhõm. “Hoàng thượng, vật do Triệu Chân tự tay , quan cùng nhiều năm như , nét chữ của Triệu Chân, tội thần vẫn thể nhận .” Tiêu Tể tướng . Bắc Lương Đế liếc nét chữ, quả nhiên là chữ của Triệu Chân. Chỉ là thể hiểu nổi, Triệu Chân quyển sách trong tay, còn ám hại? Nghĩ nghĩ chỉ một khả năng, Triệu Chân chủ nhân của quyển sách, mà là tình cờ dò xét , quyển sách . Chủ nhân thật sự thì chứ… Bắc Lương Đế chìm trầm tư, trong đầu lập tức hiện lên một bóng , Kỳ Dư An! Cất quyển sách , Bắc Lương Đế liếc xéo Tiêu Tể tướng, sát khí trong mắt dần tan biến, hạ giọng: “Người nữ tử hiện ở ?” “Khải bẩm Hoàng thượng, đêm qua trong nhà tội thần đột nhiên xảy hỏa hoạn, nàng cẩn thận rơi biển lửa, cháy thành tro bụi, xương cốt còn.” Tiêu Tể tướng . Khóe miệng Bắc Lương Đế nhếch lên một nụ lạnh, vạch trần, Tiêu Tể tướng tiếp tục : “Hoàng thượng yên tâm, tội thần tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai nước, xử lý sạch sẽ .” Lời , Bắc Lương Đế tin. Xử lý sạch sẽ, Tiêu gia khó giữ . “Hoàng thượng, Vân Vương Gia và Điện hạ chờ bên ngoài từ sớm .” Trung Công Công khuyên. Nhắc đến hai , sắc mặt Bắc Lương Đế càng thêm âm trầm, nghiến răng: “Đứa trẻ do đích nuôi lớn, rốt cuộc vẫn cận!” Lời ai dám tiếp. Bắc Lương Đế nhớ đến việc ngày hôm Thái tử tặng kiếm, đợi mãi mà Mặc Sâm đến, đến ngày hôm Mặc Sâm mới cung, nhận kiếm, mặt cũng vẻ vui mừng, ngược là một bộ dạng thờ ơ, thái độ đó, rõ ràng là xem Thái tử gì. Nhớ đến Thái tử đoản mệnh, trong lòng Bắc Lương Đế một trận chua xót. Trong lúc trầm tư, bên ngoài truyền đến tiếng Vân Vương Gia thỉnh an, Bắc Lương Đế hít sâu một , hai hàng lông mày nhíu chặt về phía Tiêu Tể tướng: “Chuyện quyển sách hôm nay, Trẫm coi như , nếu dám để lộ nửa lời, Trẫm tru di Tiêu gia tộc!” “Tội thần rõ!” Tiêu Tể tướng dập đầu. Bắc Lương Đế : “Hôm nay Tể tướng cung chỉ vì chuyện Hoàng lăng Bắc Đại Doanh khai quật.” Tiêu Tể tướng là thông minh, chỉ cần gợi ý một chút là hiểu. Ngay đó Bắc Lương Đế mới cho mời những bên ngoài , Tiêu Tể tướng đang giận dữ về chuyện Bắc Đại Doanh khai quật. Vân Vương Gia bước một chân cửa, mí mắt giật giật, vô thức ngẩng đầu về phía Bắc Lương Đế. Không khí trong điện ngưng trệ. Bắc Lương Đế ngữ khí thiện: “Truy Kỳ Quốc Công phụ tử!” Nhìn thế trận thẩm vấn đến cùng, nhất thời nửa khắc cũng sẽ dự yến tiệc, Vân Vương Gia động động môi, nhưng mở lời. Nửa canh giờ Kỳ Quốc Công phụ tử triệu kiến. Sau khi nguyên nhân, mí mắt Kỳ Dư An giật mạnh hơn, một mực phủ nhận, Tiêu Tể tướng lạnh, lấy bản đồ, chỉ chỗ đào thông: “Chỗ nửa năm đào thông, bốn phía che giấu kỹ, đào thẳng đến gần Bắc Đại Doanh, trùng hợp , nửa năm Kỳ Thống lĩnh mua ngọn núi hoang dã .” Bị hỏi đến á khẩu trả lời , đáy mắt Kỳ Dư An lóe lên vẻ hoảng loạn. “Người !” Bắc Lương Đế cất giọng: “Để Kinh Triệu Doãn lập tức dẫn binh kiểm tra, nhanh chóng về bẩm báo.” “Vâng!” Trong lúc chờ đợi ai dám bừa. Kỳ Quốc Công phụ tử hai , đều nhíu mày, ngờ Tiêu Tể tướng nhảy đến chuyện . Thời gian từng chút trôi qua. Cuối cùng Lục Hằng đến bẩm báo, xác nhận Hoàng lăng Bắc Đại Doanh quả nhiên đào thông, Bắc Lương Đế đại nộ: “Kỳ Dư An, ngươi thật to gan!” Kỳ Dư An chân mềm nhũn quỳ xuống đất: “Hoàng thượng, vi thần oan uổng.” “Oan uổng?” Bắc Lương Đế Kỳ Dư An với ánh mắt hận thể lột da xé thịt: “Vậy ngươi xem, vì nửa năm mua ngọn núi hoang dã ?” Kỳ Dư An chỉ là một sự tình cờ, gì cũng chịu thừa nhận, Bắc Lương Đế lạnh liên tục, sang Tiêu Tể tướng : “Chuyện do Tiêu Tể tướng phát hiện, từ hôm nay trở , cứ giao cho ngươi điều tra rõ ràng!” Tiêu Tể tướng lập tức thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên để Thái tử đoán đúng , Bắc Lương Đế quả nhiên truy cứu tội của Tiêu gia. “Vi thần lĩnh chỉ!” Tiêu Tể tướng khấu đầu. Bắc Lương Đế thời điểm mấu chốt trọng dụng Tiêu Tể tướng, ai ngờ tới, tâm trạng bốn còn trong điện vô cùng nặng nề. Cho đến khi Thái tử đến thỉnh an: “Phụ hoàng.” Trong chốc lát sắc mặt Bắc Lương Đế dịu vài phần, từ long ỷ dậy: “Yến tiệc Hoàng gia hôm nay, đừng để khách nhân đợi lâu, chư vị, thôi.” Bắc Lương Đế ở phía nhất, đối với Thái tử hỏi han ân cần. Trong thời gian thậm chí thèm liếc Mặc Sâm một cái. Mặc Sâm bóng lưng hai cha con ngày càng xa, giữa lông mày khóe mắt đầy vẻ châm biếm, vô ý liếc Kỳ Dư An, trong mắt còn ý trách cứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-89-tieu-tuong-to-cao-van-vuong-gia-va-ky-quoc-cong-phu.html.]

Mèo con Kute

 

 

Loading...