Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 57: Là phụ hoàng! ---

Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:56:15
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Một trận mưa như trút nước bất ngờ ập đến ngày xuân cản bước Triệu Yên Yên cung. Nàng hành lang lẩm bẩm: “Vừa nãy còn quang đãng, cái thời tiết quỷ quái , thật đáng ghét!” Kỳ Dư An xuyên qua cửa sổ, chăm chú bóng dáng Triệu Yên Yên, suy nghĩ ngổn ngang. Đến khi Triệu Yên Yên , mặt nhanh chóng bằng vẻ mặt mong đợi.

 

Dường như đặt tất cả hy vọng lên nàng.

 

Triệu Yên Yên mím môi.

 

“Nhị hoàng tử phạt, cô cô cũng cấm túc một tháng, tạm thời quyền triệu kiến bất kỳ ai. Yên Yên, nhạc mẫu hẳn là cách dễ dàng cung cầu kiến Hoàng thượng.” Kỳ Dư An cũng chờ đợi thêm nữa, rạng rỡ mấy chục năm, trọng sinh một , thế mà sống uất ức như . Cái cuộc sống hèn kém, một ngày cũng thể chịu nổi.

 

, Kỳ Dư An quyết định cản trở Triệu Yên Yên và Bắc Lương Đế cha con nhận .

 

Mắt Triệu Yên Yên khẽ lóe, giọng điệu nhẹ nhàng : “Cũng , mẫu chịu nhiều uất ức bao năm qua, đến lúc đền bù .” Năm đó nếu mẫu cố chấp ngôi vị Hậu, giận dỗi Bắc Lương Đế mà tùy tiện tìm một ở Lũng Tây gả , thì hôm nay nàng cũng sẽ phận lúng túng như .

 

“Yên Yên…” Kỳ Dư An cố nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng, giả vờ dịu dàng và quấn quýt như : “Nếu nàng thấy khó xử, cũng thể nhẫn nhịn điều , thêm một việc bằng bớt một việc, dù , đó là Thái tử điện hạ, cánh tay khó chống đùi.”

 

Triệu Yên Yên bướng bỉnh : “Không , gả cho , tuyệt đối thể để khác ức h.i.ế.p Kỳ Quốc công phủ.”

 

Nói xong, Triệu Yên Yên phân phó chuẩn xe ngựa.

 

Nha cầm ô sát theo . Chủ tớ hai bước màn mưa, bóng dáng dần xa khuất, cho đến khi biến mất, nụ mặt Kỳ Dư An lập tức tan biến.

 

Không lâu khi họ rời , Kỳ lão thái quân đến, giường, thở dài một đầy xót xa: “Thế tử Kỳ Quốc công phủ văn võ song , ngọc thụ lan chi, là tình lang trong mộng của bao cô nương kinh thành, năm cháu mười sáu tuổi, bao dò hỏi chuyện hôn sự của cháu…” Nghĩ đến đây, Kỳ lão thái quân càng thêm tiếc nuối.

 

Một đứa cháu như , kể từ khi cưới Triệu Yên Yên, chẳng chuyện gì thuận lợi, danh tiếng cũng càng ngày càng tệ.

 

Kỳ Dư An gắng gượng , an ủi : “Tổ mẫu, là Thái tử động thủ, chứ Hoàng thượng, chúng và Thái tử vốn dĩ cùng một thuyền, Thái tử đối với tôn nhi cũng chỉ dám giở vài thủ đoạn nhỏ mà thôi, tôn nhi để trong lòng.”

 

Kỳ lão thái quân nhớ mục đích khi đến, thăm dò : “Ta nha đầu Cẩm Sơ đó là do Thái tử đích hạ lệnh tống ngục, mẫu Triệu thị cầu xin cho Yên Yên, nhưng màng đến nó, nếu như…”

 

“Tổ mẫu!” Kỳ Dư An vội vàng ngắt lời Kỳ lão thái quân, lắc đầu: “Thịnh Cẩm Sơ là phận c.h.ế.t yểu, nàng hiện tại là con gái tội thần, chúng tuyệt đối thể mềm lòng cầu tình cho nàng , vả , nếu Yên Yên chuyện , sẽ vui .” Triệu Yên Yên sắp nhận , Kỳ Dư An gì cũng thể chọc nàng vui. Mối quan hệ giữa Thịnh Cẩm Sơ và Thái tử vi diệu. Rốt cuộc là cố ý bao che, là cương trực vô tư, ân đền oán trả, tạm thời vẫn đoán .

 

Kỳ lão thái quân thôi, thấy cháu trai thái độ kiên quyết cũng tiện tiếp tục khuyên, dứt khoát nhắc đến nữa, mà quan tâm hỏi thăm sức khỏe của Kỳ Dư An.

 

 

Xe ngựa dừng cửa Triệu gia, Triệu Yên Yên xuống xe, tay cầm ô vội vã đến cổng, gác cổng thấy nàng, ý nhường đường.

 

“Mẫu ở phủ ?” Nàng hỏi nha bên cổng.

 

Nha gật đầu: “Cô nãi nãi ở Tùng Đường Viện.”

 

Triệu Yên Yên lập tức về phía Tùng Đường Viện, ngay cả vạt váy mưa ướt cũng thèm để ý.

 

Vào viện, một mùi t.h.u.ố.c khó chịu xộc mũi, khiến nàng nhíu mày liên tục, bước cửa thấy Triệu thị đang ngay ngắn ghế đẩu cạnh giường, tay bưng chén t.h.u.ố.c từng thìa từng thìa đút cho Triệu lão phu nhân giường.

 

Triệu lão phu nhân sắc mặt xanh xám, môi đen sì, đôi mắt đục ngầu mở trừng trừng, giữa những thở còn phát tiếng khò khè.

 

Thấy Triệu Yên Yên đến, mắt Triệu lão phu nhân động đậy. Bị Triệu lão phu nhân chằm chằm khiến Triệu Yên Yên thoải mái, nàng cau chặt mày.

 

“Con về?” Triệu thị kinh ngạc, đặt bát t.h.u.ố.c xuống, vội hỏi: “Có Quốc công phủ khó con ?”

 

Triệu Yên Yên ý vị thâm trường liếc một lượt nô bộc.

 

Triệu thị hiểu ý, phất tay cho lui xuống.

 

“Mẫu !” Triệu Yên Yên tiến lên một bước nắm lấy tay Triệu thị, giọng điệu lo lắng: “Con Hoàng thượng thể càng ngày càng kém, nếu nhận sớm, vạn nhất mất cơ hội thì ?”

 

Mí mắt Triệu thị giật giật, ngờ Triệu Yên Yên đặc biệt trở về vì chuyện , mặt bà chút tự nhiên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-57-la-phu-hoang.html.]

“Mẫu ?” Triệu Yên Yên vội vàng: “Đã nhiều năm trôi qua như , chẳng lẽ vẫn thể tha thứ cho phụ hoàng ?” Triệu Yên Yên từ nhỏ phận của hề đơn giản, khi cập kê mới là công chúa, trong mơ cũng nhận phận của . Cũng là Triệu thị cho nàng , mười bảy năm Bắc Lương Đế hứa ngôi vị Hậu cho Triệu thị, nhưng vì áp lực tiền triều, đành thất hứa, Triệu thị một ngạo cốt, thà vợ thương nhân, của Hoàng đế.

 

Mất ngôi vị Hậu, thà gả cho Thịnh lão gia chính thê, rời xa kinh thành, cắt đứt với quá khứ, cũng kinh thành hưởng vinh hoa phú quý.

 

Triệu Yên Yên từ tận đáy lòng đều kính phục cốt khí của Triệu thị.

 

“Thái tử ca ca vẫn che mắt, phận của con, khắp nơi nhằm Kỳ Quốc công phủ. Kỳ Quốc công phủ , con thể đến mức nào?”

Mèo con Kute

 

“Tuy rằng mẫu cung cầu xin phụ hoàng tha cho con, tha cho phu quân, nhưng nếu ngày phụ hoàng còn nữa, ai thể bảo vệ con?” Triệu Yên Yên tự lẩm bẩm, hề phát hiện sự giằng xé và do dự mặt Triệu thị, nàng khẽ : “Con Quốc công phủ chống lưng, ai dám ức h.i.ế.p con, chẳng Thái tử điều tra rõ ràng …”

 

“Mẫu !” Sắc mặt Triệu Yên Yên hiện lên vẻ tức giận, kéo giọng gắt gỏng hỏi: “Con chẳng qua chỉ một phận mà thôi, giấu con mười bảy năm, chẳng lẽ con cả đời thể nhận sinh phụ ?”

 

Đối mặt với chất vấn, Triệu thị á khẩu.

 

“Hôm nay, bất kể thế nào con cũng cung.” Triệu Yên Yên hạ quyết tâm, nàng công chúa.

 

Triệu lão phu nhân giường phát tiếng ư ư, về phía Triệu thị, Triệu Yên Yên lập tức : “Mẫu , Lý Thái y y thuật cao minh, nếu thể mời Lý Thái y đến, chừng ngoại tổ mẫu còn thể cứu .”

 

Triệu lão phu nhân thấy ba chữ Lý Thái y, trong đôi mắt đục ngầu lộ vẻ khao khát, nàng đẫm lệ chằm chằm Triệu thị.

 

Dưới ánh mắt của hai , Triệu thị hít sâu một : “Thôi , sẽ cung một chuyến.”

 

Triệu Yên Yên mừng rỡ khôn xiết, mật khoác tay Triệu thị: “Đa tạ mẫu thành !”

 

Xe ngựa của Triệu gia chạy về phía cổng cung, đến cổng cung, Triệu thị nữa xuất trình ngọc bội, thị vệ gác cổng liếc mắt một cái liền cho qua.

 

Hai cung.

 

Triệu Yên Yên kích động vạn phần, ánh mắt thẳng tắp chằm chằm cung điện cao nhất , từng bước từng bước, càng ngày càng gần.

 

Cuối cùng cũng đến ngự tiền.

 

Tiểu thái giám chặn hai để bẩm báo, lâu Trung công công bước , liếc hai , nhíu chặt mày: “Thế tử phu nhân và Triệu phu nhân đến đây?”

 

Không đợi Triệu thị mở lời, Triệu Yên Yên nhanh chóng : “Chúng đến bái kiến Hoàng thượng, ngươi mau chóng thông truyền.”

 

Trung công công giọng điệu lý lẽ hùng hồn của Triệu Yên Yên, nhướng mày trắng, như nghĩ đến điều gì, trong bẩm báo.

 

Trong điện khói hương lượn lờ.

 

Một bóng áo vàng minh đang ghế dài phê duyệt tấu chương, Trung công công khom lưng ghé sát: “Điện hạ, Thế tử phu nhân Kỳ Quốc công và Triệu phu nhân cầu kiến.”

 

Thái tử một chữ “chuẩn” lên tấu chương xong, ngẩng đầu lên đáp: “Dẫn .”

 

Trung công công còn tưởng lầm: “ Hoàng thượng vẫn đang tĩnh dưỡng, Lý Thái y bất cứ ai cũng quấy rầy.”

 

“Vị Thế tử phu nhân lẽ ngoài, ngươi cứ dẫn .” Thái tử cầm một bản khác lên , chợt thấy một tiếng sấm vang trời, đột ngột ngẩng đầu lên, bên ngoài cau mày, liếc sang Trưởng Khánh.

 

Trưởng Khánh hiểu ý, vội vàng lui xuống.

 

Hai đang sốt ruột chờ đợi ngoài điện, sự dẫn dắt của Trung công công, bước nội điện, Triệu thị bất giác nắm chặt khăn tay.

 

Triệu Yên Yên mắt đảo như rang lạc, cuối cùng ánh mắt dừng bức bình phong Bát Tiên quá hải loại mười sáu cánh , xuyên qua bình phong, nàng mơ hồ thấy bóng dáng màu vàng minh.

 

“Là, là phụ hoàng!” Triệu Yên Yên kích động .

 

Trung công công tiếng đầu liếc Triệu Yên Yên, vẻ mặt khó hiểu, vòng qua bình phong đó khom lưng : “Hoàng thượng, Thế tử phu nhân Kỳ Quốc công và Triệu phu nhân cầu kiến.”

 

 

Loading...