Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 499: Quý phi ngang ngược ---

Cập nhật lúc: 2025-10-09 04:31:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Giữa chốn đông , Kiều Quý phi chẳng chút kiêng dè mắng nhiếc Viên Tần một trận, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của đối phương đỏ bừng, tủi về phía Triều Hi.

 

“Vừa thấy Viên Tần chút quen mắt, nay cạnh Hoàng hậu nương nương, rõ ràng là giống hệt Hoàng hậu thuở trẻ.”

 

Trong các bá quan, một vị đại thần ngẩn ngơ chằm chằm Viên Tần, khỏi cảm thán.

 

Những khác cũng nhao nhao về phía Viên Tần.

 

Ánh mắt khiến Viên Tần hận thể tìm một kẽ đất mà chui , vội vàng cúi đầu, vươn tay siết chặt khăn lụa, với Phương Đồ: “Hoàng… Hoàng hậu nương nương, thần bỗng nhiên cảm thấy khỏe, trở về nghỉ ngơi một lát.”

 

Phương Đồ gật đầu.

 

Viên Tần vội vã cáo lui.

 

Chân bước khỏi cửa điện, chân Hàn Sương chặn . Viên Tần sững sờ, Hàn Sương nắm chặt cổ tay Viên Tần, khiến nàng hoảng sợ giãy giụa : “Ngươi to gan thật, dám ở đây giữ lấy bản cung!”

 

Hàn Sương chẳng thèm để Viên Tần mắt, lạnh giọng : “Quý phi nương nương gặp ngươi.”

 

Chẳng đợi Viên Tần mở miệng lời nào, nàng trực tiếp kéo đến cuối hành lang dài. Kiều Quý phi ở đó, vươn ngón tay nhón lấy cằm Viên Tần, lắc lư sang hai bên đôi chút.

 

Viên Tần sợ hãi run rẩy: “Quý… Quý phi nương nương, là tần nhất thời hồ đồ, nên mạo phạm ngài, xin ngài thứ .”

 

Lực tay của Kiều Quý phi siết chặt, đầu ngón tay siết lấy cằm Viên Tần đến mức đỏ ửng. Viên Tần đau đớn, nước mắt lưng tròng nhưng dám kêu thành tiếng: “Quý phi nương nương?”

 

“Đêm qua ngươi thị tẩm ?” Kiều Quý phi bỗng nhiên hỏi, lực tay chút khách khí x.é to.ạc y phục của Viên Tần, trộm cảnh xuân.

 

Viên Tần sợ hãi đáp ngay: “Phải.”

 

Kiều Quý phi thấy nàng thừa nhận, thu tay về, vỗ tay gọi .

 

Chẳng mấy chốc một ma ma bưng một bát t.h.u.ố.c thang đến. Viên Tần sững sờ, thần sắc hoảng sợ về phía Kiều Quý phi, căng thẳng nuốt khan.

 

“Thần … Thần cũng là phi tần hậu cung, Quý phi nương nương dám đối xử với thần như , nếu Hoàng thượng , chắc chắn sẽ dễ dàng bỏ qua!” Viên Tần .

 

Kiều Quý phi hừ lạnh: “Sợ gì chứ, t.h.u.ố.c độc, bất quá cũng chỉ là một bát tránh thai thang thôi.”

 

Ba chữ “tránh thai thang” lọt tai Viên Tần, nàng ngây , giãy giụa chịu uống. Ánh mắt Kiều Quý phi lóe lên: “Là tránh thai thang, là tuyệt tử thang, Viên Tần, ngươi đừng hòng thử thách sự kiên nhẫn của bản cung!”

 

“Hàn Sương!”

 

Hàn Sương và hai bà v.ú già đè giữ Viên Tần.

 

Cung nữ cận của Viên Tần phía sợ hãi báo tin, nhưng quả nhiên chặn mất đường .

 

Một nhóm cưỡng ép cạy cằm Viên Tần, đổ hết bát t.h.u.ố.c xuống. Nước t.h.u.ố.c màu nâu vương vãi lên y phục, b.ắ.n tung tóe những vết nhỏ.

 

Viên Tần thở dốc từng ngụm lớn, cố gắng móc họng để nôn .

 

Kiều Quý phi cao xuống: “Nửa tháng bản cung sẽ phái đến khám mạch bình an cho ngươi. Nếu ngươi dám giở trò gì mí mắt bản cung, bản cung sẽ ngại hậu cung thêm một t.h.i t.h.ể nổi!”

 

Nói đoạn, Kiều Quý phi giơ tay rút cây trâm vàng cài bên tóc Viên Tần, trực tiếp ném xuống hồ nước phía .

 

“Tõm!” một tiếng, b.ắ.n tung tóe những gợn sóng nhỏ. “Đi!”

 

Kiều Quý phi nghênh ngang bỏ .

 

Đêm khuya tịch mịch, Viên Tần ngã xuống đất, mặt tái mét, tức giận run lẩy bẩy, tủi cuộn tròn .

 

“Nương nương, Kiều Quý phi quá đáng , dám chút kiêng dè mà đổ tránh thai thang cho ngài? Hoàng thượng gối mới một hoàng tử, nàng dựa mà dám ?” Thị nữ kinh hãi kêu lên.

 

Viên Tần nghiến răng nghiến lợi: “Nếu là ngày thì thôi , nhưng giờ bản cung sủng ái, thể Kiều Quý phi tùy tiện chà đạp?”

 

Chẳng mong lật đổ Kiều Quý phi, ít nhất nàng cũng tự bảo vệ .

 

Thế là nàng đợi ở nơi yến tiệc tan , từ xa thấy một bóng dáng màu vàng rực bước , chẳng chẳng rằng liền bổ nhào tới.

 

“Hoàng thượng, ngài chủ cho thần ạ.” Viên Tần lóc kể lể.

 

Triều Hi và Phương Đồ cùng . Hai thấy Viên Tần y phục xốc xếch, cằm sưng đỏ, tóc mai rối bời, tựa như tấn công.

 

Chẳng đợi Triều Hi mở lời, Phương Đồ hỏi : “Viên Tần, ngươi thế ?”

 

“Là Kiều Quý phi!” Viên Tần liều mạng, nghiến răng nghiến lợi : “Kiều Quý phi chặn thần , cưỡng ép đổ cho thần một bát tránh thai thang, còn uy h.i.ế.p thần , nếu thai, sẽ khiến thần biến thành một t.h.i t.h.ể nổi!”

 

Phương Đồ sắc mặt đổi, theo bản năng về phía Triều Hi.

 

Ánh mắt Triều Hi đạm nhiên, từ cao xuống chất vấn: “Viên Tần, ngươi tội vu oan Quý phi là tội gì ?”

 

“Hoàng thượng?” Viên Tần dám tin về phía Triều Hi. Người mắt đều thể sự chật vật của nàng lúc .

 

Triều Hi thiên vị Kiều Quý phi đến mức !

 

Điều khiến Viên Tần trong lòng hề dễ chịu. Nàng : “Hoàng thượng, y phục của thần còn dính nước t.h.u.ố.c tránh thai thang, nếu tin, thể cho thái y kiểm tra.”

 

“Được , hôm nay trời tối, chuyện gì thì ngày mai hẵng !” Triều Hi lộ vẻ vài phần kiên nhẫn.

 

Viên Tần sốt ruột, nhào tới túm lấy tay áo Phương Đồ: “Nương nương, ngài là Trung Cung Hoàng hậu, duy trì trật tự hậu cung, che chở phi tần là việc ngài nên , cầu xin ngài, hãy chủ cho thần ạ.”

 

Lại gần xem xét, Phương Đồ mới phát hiện vết thương mặt Viên Tần nghiêm trọng, đặc biệt là cằm, vết ngón tay rõ ràng suýt nữa bóp nát cằm.

 

Cả khuôn mặt son phấn sớm lộn xộn thành một đoàn.

 

Nàng thở dài một tiếng về phía Triều Hi: “Viên Tần dám chỉ điểm Quý phi, chi bằng thỉnh Quý phi đến hỏi cho rõ ràng. Vô cớ đ.á.n.h phi tần thành thế , quả thực .”

 

Triều Hi : “Quý phi tuy tính tình nóng nảy, nhưng ít khi chủ động đ.á.n.h , nhất định là Viên Tần đắc tội với Quý phi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-499-quy-phi-ngang-nguoc.html.]

 

Lời thốt , chỉ Viên Tần ngây , ngay cả Phương Đồ cũng biến sắc.

 

Vừa đại điện, Kiều Quý phi chút khách khí mắng nhiếc, lăng mạ Viên Tần cũng là sự thật, mà giờ phân biệt trái mà biện hộ cho Kiều Quý phi.

 

Phương Đồ mím chặt môi.

 

“Hoàng thượng!” Viên Tần dập đầu, đến nỗi nghẹn ngào.

 

Cuối cùng, sự kiên trì hết đến khác của Phương Đồ, Triều Hi mới chịu nhượng bộ: “Người , thỉnh Quý phi đến Hiền Phương Điện!”

 

Nửa canh giờ , Kiều Quý phi thong thả đến, đôi mắt phượng nhướng lên liếc Viên Tần đang sướt mướt, cùng Triều Hi và Phương Đồ đang ở thượng tọa.

 

“Thần thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”

 

Triều Hi chỉ Viên Tần: “Ngươi tay đ.á.n.h Viên Tần, còn đổ cho nàng một bát lạc tử thang?”

 

Đối mặt với chất vấn, Kiều Quý phi chút khách khí gật đầu, thẳng thắn thừa nhận. Thấy , Viên Tần càng t.h.ả.m thiết hơn.

 

“Vì ?” Triều Hi hỏi.

 

Kiều Quý phi khinh bỉ liếc Viên Tần: “Sáng sớm nay, khi Viên Tần đưa về, nàng sai cầu xin bí phương sinh con trai, còn bán ít trang sức để gửi ngoài cung, hòng một sinh quý tử.”

 

Nghe lời , Phương Đồ kìm hỏi: “ đây chỉ là tâm tư của Viên Tần, ngươi cũng nên đổ tránh thai thang cho nàng .”

 

Bị khác chất vấn, Kiều Quý phi như : “Vậy Hoàng hậu nương nương Viên Tần dùng thủ đoạn bỉ ổi nào ?”

 

Viên Tần dám nữa, mí mắt giật giật, kinh hãi tột độ về phía Kiều Quý phi.

 

“Nàng chẳng từ bát tự sinh thần của bản cung, một con búp bê thế mạng, gửi đến nhà một vị vu y thiện lương, hòng đoạt chiếm tử nữ cung của bản cung.”

 

Kiều Quý phi lạnh mặt, chút khách khí đá mạnh một cước về phía Viên Tần, khiến nàng ngã lăn xuống đất: “Chưa đến việc hiệu nghiệm , chỉ riêng việc nàng bỉ ổi đến thế, bản cung thà g.i.ế.c lầm một ngàn còn hơn bỏ sót một kẻ!”

 

Viên Tần kêu oan.

 

“Bản cung dám , tự nhiên nhân chứng vật chứng đều đầy đủ.” Kiều Quý phi khinh thường Viên Tần, đ.á.n.h giá: “Nàng thành thật chịu sủng ái, bản cung cũng là kẻ nông cạn.”

 

Nói đoạn, Kiều Quý phi với Phương Đồ: “Thần việc , nhận tội, nếu nương nương thấy , thần nguyện ý chịu phạt. Trời cũng còn sớm, thần cáo lui.”

 

Nàng thậm chí còn chẳng thèm liếc Triều Hi một cái, đầu bỏ .

 

Phương Đồ dần dần nhíu mày, nghi hoặc về phía Triều Hi. Chẳng ngờ trực tiếp để Kiều Quý phi rời . Triều Hi dậy, với Phương Đồ: “Thái Hòa Cung còn việc quan trọng cần xử lý, việc cứ giao cho Hoàng hậu xử trí .”

 

Hoàng thượng và Quý phi đều .

 

Phương Đồ cũng rõ ràng nhận sự vui của Triều Hi, nàng tự giễu một tiếng.

 

“Hoàng hậu nương nương, Kiều Quý phi nhất định là ghen ghét thần sủng ái, cố ý vu oan hãm hại thần . Nương nương, thần nhập cung hơn một năm mới sủng ái một , Quý phi quả thực là ức h.i.ế.p quá đáng.” Viên Tần lóc cầu xin.

 

Nàng vốn cho rằng Kiều Quý phi ghen tỵ nên mới tay dạy dỗ .

 

Vạn vạn ngờ Kiều Quý phi nắm rõ ngóc ngách của nàng , trách nào chỗ dựa mà sợ hãi.

 

Viên Tần hoảng loạn, chỉ đành hướng về Phương Đồ cầu cứu.

 

Nhìn khuôn mặt Viên Tần lấm lem nước mắt và vết đỏ, Phương Đồ thực sự thể nào thiết nổi: “Việc bản cung sẽ điều tra rõ, ngươi cứ về .”

 

“Hoàng hậu nương nương?” Viên Tần dập đầu, run rẩy: “Thần đắc tội với Kiều Quý phi, nàng nhất định sẽ tha thứ cho thần , thần vô cùng sợ hãi…”

 

Nàng bây giờ sợ đến c.h.ế.t, sợ rằng đường trở về sẽ nhấn chìm trong hồ nước.

 

Kiều Quý phi cũng đích trong cung thêm một t.h.i t.h.ể nổi!

 

Phương Đồ cạn hết kiên nhẫn: “Ngươi nếu chọc giận Quý phi, nàng dạy dỗ ngươi? Viên Tần, ngươi thật sự cho rằng bản cung là quả hồng mềm thể tùy ý lừa gạt?”

Mèo con Kute

 

“Người , lôi Viên Tần ngoài, phạt quỳ hai canh giờ để răn đe kẻ khác!”

 

“Vâng.”

 

Phương Đồ chống đỡ thể mệt mỏi trở về Phượng Nghi Cung, trong đầu tràn ngập sự dung túng của Triều Hi dành cho Kiều Quý phi, giường trằn trọc yên.

 

Hôm nay nàng cho rằng Triều Hi sẽ tức giận.

 

giống như chẳng chuyện gì xảy .

 

“Nương nương.” Phù Nguyệt thấy tiếng nàng trằn trọc, cẩn thận tiến lên: “Có cần nô tỳ thắp an thần hương ạ?”

 

Nàng dùng tay trần vén rèm lên, thuận thế về phía Phù Nguyệt: “Hôm nay bản cung đối với Quý phi quá hà khắc ?”

 

Phù Nguyệt thấy động tĩnh, cúi lưng tiến lên, nửa quỳ đất, thì thầm: “Chẳng liên quan đến nương nương. Ngài là Hoàng hậu, răn dạy phi tần hậu cung là điều nên . Quý phi nên kính trọng ngài, là do Quý phi tính tình quá lớn, ngay cả Hoàng thượng cũng chẳng đặt mắt.”

 

Phù Nguyệt nghĩ ngợi thôi, thôi: “Nô tỳ cảm thấy Quý phi ngang ngược như , đều quen , ngay cả Hoàng thượng cũng hề nổi giận.”

 

Giữa chốn đông , Kiều Quý phi mắng nhiếc Viên Tần, Triều Hi hề nhấc mí mắt lên.

 

Rốt cuộc là vì Kiều Quý phi, là vì Kiều Thừa tướng?

 

“Nương nương, Hoàng thượng đối với ngài mới là thật lòng thật , ngài đừng giận dỗi Hoàng thượng nữa. Cứ như thế mãi, sẽ thật sự đẩy Hoàng thượng càng ngày càng xa đấy ạ.” Phù Vân thì thầm.

 

Rõ ràng mấy Hoàng thượng đến thăm Hoàng hậu nương nương, nhưng Hoàng hậu nương nương cự tuyệt ngàn dặm, tuy rằng cho đến giờ đều là Hoàng thượng nhẫn nhịn.

 

ai thể nhẫn nhịn mãi ?

 

Sự kiên nhẫn của Đế vương cũng hạn.

 

 

Loading...