Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 497: Ban chết Liễu Thấm Xuân ---
Cập nhật lúc: 2025-10-09 04:31:40
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn Phương Đồ với vẻ mặt lãnh đạm xa cách, Triều Hi cau chặt mày. Hắn lòng trò chuyện cùng nàng, nhưng nàng cự tuyệt ngoài ngàn dặm. Triều Hi cũng nản lòng, kéo tay nàng, hạ giọng: “Thù Nhi, giữa Trẫm và Kiều Quý phi vốn trong sạch. Kiều Thừa tướng nhờ vả, Trẫm chỉ là đưa thư tín. Đêm qua, khi đưa thư xong, Trẫm đến Phượng Nghi Cung, thấy đèn đóm Phượng Nghi Cung tắt hết, quấy rầy nàng nghỉ ngơi, nên mới về Thái Hòa Cung. Còn nữa, ...”
Phương Đồ vẫn điềm tĩnh : “Hoàng thượng cần giải thích những điều với thần , thần tin tưởng .”
Bị ngắt lời, Triều Hi nghẹn một trong cổ họng, hít sâu một thở dài: “Trẫm sắp xếp Quý phi an trí tại hành cung, nàng thấy thế nào?”
“Vì ?” Phương Đồ nhíu mày: “Quý phi phạm , Hoàng thượng thể xử trí Quý phi như ? Huống hồ Kiều Thừa tướng vẫn còn bên ngoài, Hoàng thượng chẳng khiến Kiều gia thất vọng ?”
Nói đoạn, nàng rót một chén đưa tới, bình thản : “Thần nghĩ thông suốt , thần sẽ tròn bổn phận của một Hoàng hậu. Người là Thiên tử của một quốc gia, hậu cung ba ngàn giai lệ là lẽ đương nhiên. Còn việc Hoàng thượng sủng hạnh ai, thiên vị ai, thần sẽ ghen tuông.”
“Thù Nhi?”
“Hoàng thượng, gối chỉ tiểu Hoàng tử một , quá mỏng manh. Giang sơn rộng lớn vẫn cần thừa kế.” Phương Đồ để ý đến ánh mắt của Triều Hi, sai mang cuốn sổ chuẩn sẵn , đặt mặt Triều Hi. “Đây là danh sách các phi tần chọn từ cuộc tuyển tú một năm , gia thế dung mạo đều tệ, cũng phận...”
Triều Hi thấy Phương Đồ vẻ mặt nghiêm túc giống giả vờ, cau chặt mày: “Thù Nhi!”
Phương Đồ ngẩng đầu lên: “Bất kể ai trữ quân, thần đều là đích mẫu. Thần gối Khánh An, tâm mãn ý túc .” Người càng tham lam tất cả, thì nhất định sẽ đạt viên mãn.
“Hoàng hậu nương nương, hà tất tự lừa dối ?” Phù Nguyệt "bịch" một tiếng quỳ xuống, hít sâu một : “Người rõ ràng là mong Hoàng thượng đến, nhưng giờ đây lục cung ai nấy đều phục Kiều Quý phi, xem gì. Nếu cứ đẩy Hoàng thượng về phía Kiều Quý phi, sớm muộn gì một ngày nào đó, ngôi vị trung cung cũng giữ !”
“Câm miệng!” Phương Đồ đột nhiên nổi giận, quát lớn về phía Phù Nguyệt: “Ai cho phép ngươi ở mặt Hoàng thượng năng hồ đồ?”
Phù Nguyệt nghển cổ: “Nô tỳ theo nhiều năm như , hiểu tâm tư của chứ? Từ khi tiểu Hoàng tử giữ , đau lòng, hận bản thể vì Hoàng thượng mà sinh hạ tiểu Hoàng tử, mới nghĩ đến việc đẩy Hoàng thượng ngoài. giữ Hoàng tử, của !”
Phương Đồ thấy Phù Nguyệt lời, tức đến run , nàng dậy quỳ xuống Triều Hi: “Là thần vô năng, ngay cả nha bên cạnh cũng quản giáo , xin Hoàng thượng giáng tội!”
Phù Nguyệt thấy hoảng sợ, dập đầu liên tục: “Đều là của nô tỳ, xin Hoàng thượng chỉ nghiêm trị nô tỳ.”
Nhìn thấy bộ dạng của chủ tớ hai , Triều Hi kiên nhẫn đỡ Phương Đồ dậy. Phương Đồ lùi hai bước, ngẩng đầu thẳng : “Mấy năm thần mang tội danh độc sủng, , một danh tiếng hiền lương, còn xin Hoàng thượng thành .”
Tay Triều Hi chạm hụt . Phương Đồ mặt đổi sắc , ánh mắt xa lạ đó là điều Triều Hi từng thấy. Triều Hi hít sâu một : “Thái Hòa Cung còn chính vụ xử lý, Hoàng hậu hãy nghỉ ngơi cho , Trẫm sẽ ghé thăm một ngày khác.”
Mèo con Kute
Nói đoạn, dậy rời .
Sau khi rời , Phù Nguyệt lóc với Phương Đồ: “Nương nương, Hoàng thượng khó khăn lắm mới đến giải thích rõ ràng với , vì đuổi Hoàng thượng ?”
Phương Đồ về phía Phù Nguyệt, giọng lạnh lẽo: “Nếu ngươi còn dám tự tiện hành động, năng lung tung, bổn cung chỉ thể đuổi ngươi khỏi cung mà thôi.”
Một câu khiến Phù Nguyệt sắc mặt tái nhợt, quên cả .
Trên đường trở về Thái Hòa Cung, Triều Hi hạ lệnh truyền Phương Dật tiến cung.
Một canh giờ , Phương Dật vội vàng nhập cung thỉnh an: “Vi thần bái kiến Hoàng thượng.”
“Đứng dậy bẩm báo.”
Phương Dật dậy.
“Trẫm hỏi ngươi, trong thời gian Hoàng hậu về Phương gia xảy chuyện gì ?” Triều Hi thể đoán suy nghĩ của Phương Đồ nữa. Điều cần giải thích giải thích rõ ràng . Hắn thực sự hiểu vì Phương Đồ đối xử với bằng thái độ như .
Phương Dật cũng ngày đầu Hoàng hậu về cung đem tiểu Hoàng tử tặng cho Kiều Quý phi, lúc đó Phương lão phu nhân còn một câu, ngươi lâm ngõ cụt . Hắn nhớ đến lời dặn dò của Phương lão phu nhân, nếu Hoàng thượng hỏi về những gì Hoàng hậu trải qua ở Phương gia, bảo cần giấu giếm.
Thế là, Phương Dật trực tiếp : “Hoàng hậu nương nương đến Thanh Vân Đài, bói một quẻ.”
Sắc mặt Triều Hi đổi: “Quẻ tượng thế nào?”
“Hoàng hậu nương nương cầu về con cái, quẻ tượng hiển thị, đường con cái của nương nương vô cùng khó khăn, còn dấu hiệu vợ chồng ly tán.” Phương Dật .
Quẻ tượng ở Thanh Vân Đài nay vẫn luôn chuẩn, năm xưa ba quẻ liên tiếp đều ứng nghiệm. Cũng trách Phương Đồ tức giận.
Tiểu Hoàng tử gần như trở thành tâm ma của Phương Đồ, dốc hết tâm tư mới tiểu Hoàng tử nhưng giữ , khó con cái, cố tình phu quân và nữ tử khác sinh con. Số phận sắp đặt phu quân là đế vương, định sẵn đây là một nút thắt gỡ . Phương Đồ càng nghĩ, càng thể thông suốt.
“Vi thần khuyên Hoàng hậu nương nương , chỉ là nương nương từ nhỏ tính khí, một khi nhận định việc gì, tuyệt đối đổi.”
Phương Dật cũng cảm thấy tiếc nuối Phương Đồ. Chỉ còn một chút nữa, đứa bé chào đời . Đều do Liễu gia! Mấy ngày nay Liễu gia lượt treo ở cửa thành, ngày ngày đều , thấy Liễu Thấm Xuân treo ở cửa thành, trong lòng càng thêm phẫn nộ.
“Vi thần đến đây, cầu xin ban cho Liễu Thấm Xuân một cái c.h.ế.t thống khoái.” Phương Dật chắp tay khẩn cầu. Dù cũng là vợ chồng một kiếp, là của đứa bé. Đã , thì nên chịu phạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-497-ban-chet-lieu-tham-xuan.html.]
“Chuẩn y!”
Phương Dật dập đầu tạ ơn.
Cho đến khi Phương Dật rời , Triều Hi vẫn hồn, xoa xoa thái dương khỏi phiền muộn.
Trong đại lao, mấy nhà họ Liễu sớm hành hạ đến thoi thóp, ngày ngày giữ mạng bằng canh sâm. Chiều tối hôm đó, Liễu lão phu nhân thả về, ngục ném bà đống rơm, hệt như một mảnh giẻ rách, Liễu lão phu nhân chỉ thể thều thào vài tiếng. Mấy còn liếc mắt , ai tiến lên giúp đỡ.
Liễu Thành là đầu tiên chịu nổi nữa: “Phụ , Hiến, Hiến Vương thật sự quản chúng nữa ?”
Liễu Chính Khiêm căng thẳng mặt gì, treo ở cửa thành ba ngày, Kinh Triệu Doãn thậm chí còn lệnh cho thủ hạ, nếu đến cướp ngục, cần đuổi theo, cứ mặc cho . ba ngày , đừng là đến cướp, ngay cả một bóng dáng nhỏ bé cũng thấy. Dần dần, trái tim Liễu Chính Khiêm như dội nước lạnh, băng giá thấu xương.
“Phương Dật!”
Liễu Thành ngẩng đầu thấy Phương Dật đến, kích động vô cùng: “Muội phu , đây lầm đều là của , ngươi thể cứu ?” Hắn tuổi còn trẻ, văn võ song , trong các quý công tử ở kinh thành cũng coi như là nổi bật, sa cơ đến bước đường , thực sự cam tâm. Nếu cho một cơ hội ngoài, nhất định sẽ sửa đổi lầm.
Ánh mắt Phương Dật lướt qua Liễu Thành, dừng Liễu Thấm Xuân. Liễu Thấm Xuân ngây ngốc , ánh mắt chợt chuyển sang một bình rượu, lập tức hiểu , khóe miệng nhếch lên nụ châm biếm: “Ta từng nghĩ, đến tiễn lên đường chính là ngươi.”
“Lỗi lầm Liễu gia phạm là tử tội. Nể tình đứa bé, ban cho một chén rượu độc.” Phương Dật tự tay rót rượu.
Liễu Thấm Xuân loạng choạng dậy, chậm rãi đến bên cạnh Phương Dật, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh hỏi: “Giả như hôm nay hại là Hoàng hậu nương nương, ngươi nghĩ cách để cứu ?”
Phương Dật ngẩng đầu Liễu Thấm Xuân, ánh mắt tràn ngập hận ý lạnh lẽo. Nếu nể tình đứa bé, chỉ bóp c.h.ế.t nàng.
Thấy mãi gì, Liễu Thấm Xuân tức đến phát , hỏi: “Nể tình từng là vợ chồng một kiếp, còn một yêu cầu.”
Nhìn gương mặt mắt, hại hại , những chút đồng tình, chỉ còn căm hận, hít sâu một : “Nói xem.”
“Ngươi đồng ý !” Liễu Thấm Xuân .
Phương Dật khẩy, kéo tay Liễu Thấm Xuân về phía , tay dịch lên , một chén rượu độc cứ thế đổ hết cổ họng Liễu Thấm Xuân. Liễu Thấm Xuân kịp phòng , kinh hãi tột độ trừng mắt , "khẹc khẹc" vài tiếng: “Ngươi, Phương Dật, ngươi thật tâm địa độc ác!”
Chát! Chén rượu vỡ tan.
Phương Dật buông tay, Liễu Thấm Xuân đang mềm oặt ngã đất từ cao, giọng điệu lạnh lẽo đến kỳ lạ: “Ta Phương Dật thà bớt hai mươi năm tuổi thọ, chỉ mong kiếp đừng bao giờ gặp ngươi nữa!”
Nói đoạn, đầu bỏ .
Liễu Thấm Xuân lời đột nhiên trợn trừng mắt, bóng lưng xa dần, nàng mở miệng gì đó, nhưng cổ họng như nghẹn cứng.
Chưa đầy một nén nhang, nàng thất khiếu chảy m.á.u mà c.h.ế.t.
Người c.h.ế.t, khi ngỗ tác đến kiểm tra mới khiêng . Mấy nhà họ Liễu thấy mà đau buồn, chỉ hoảng sợ, sợ rằng một ngày nào đó sẽ kết cục giống như Liễu Thấm Xuân.
Tin tức Liễu Thấm Xuân hạ độc c.h.ế.t là do Phương Dật kể cho Phương lão phu nhân: “Tổ mẫu, nếu nể tình đứa bé, tôn nhi hận thể toái thây vạn đoạn nàng !” Một chén rượu độc kết thúc, quả thực quá tiện nghi .
Phương lão phu nhân niệm A Di Đà Phật: “Người c.h.ế.t , nhiều cũng vô ích.”
Đột nhiên Phương lão phu nhân hỏi: “Hôm nay tự dưng đại lao?”
Nói đến đây Phương Dật cũng giấu giếm, kể chuyện Triều Hi hỏi han. Phương lão phu nhân cau chặt mày: “Cuối cùng vẫn đến bước . Dật nhi, khi nào thì đón ngươi ngoài , chúng tìm cách xin một chức quan bên ngoài, nếu cứ tiếp tục như , ngươi sẽ c.h.ế.t trong hoàng cung.”
Lời , Phương Dật đại kinh thất sắc: “Tổ mẫu?”
“Công chúa ở hoàng cung, Hoàng thượng sẽ bạc đãi nàng.” Phương lão phu nhân nghĩ đến cháu gái vất vả nuôi nấng trưởng thành, ngày ngày chịu đựng khổ sở trong hoàng cung, lòng đau như d.a.o cứa. Phương lão phu nhân nước mắt ngừng: “Tính cách của Đồ nhi hợp với hoàng cung, thể sinh hoàng tự, từ chối Hoàng thượng cận . Cứ tiếp tục như , sớm muộn gì cũng sinh bệnh vì uất ức.”
Nếu sống vui vẻ, Phương lão phu nhân thà Phương Đồ tìm một lý do khỏi cung, bay cao bay xa, lẽ ở ngoài cung sẽ tự do tự tại hơn.
Phương Dật cũng nghĩ chuyện nghiêm trọng đến . Không Triều Hi đổi lòng, mà là Phương Đồ tự thể vượt qua chướng ngại đó.
“Tổ mẫu, nếu thật sự ngày đó, tôn nhi dù liều cả tính mạng cũng sẽ cung cầu Hoàng thượng thả . nếu trong lòng vẫn còn Hoàng thượng thì ?” Phương Dật cảm thấy Phương Đồ thực sự rời cung, rời xa Hoàng thượng, chắc sống hạnh phúc.
Phương lão phu nhân suy nghĩ một lát: “Đợi thêm ba tháng nữa, chỉ ba tháng thôi.”
Đây là thời hạn cuối cùng của Phương lão phu nhân.