Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 402: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-09 00:02:28
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vợ cả
Bốn chữ "mồ mả tổ tiên trộm" tựa hồ như một tiếng sấm rền, đùng một tiếng vang vọng, khiến Vinh lão phu nhân và Tô thị sững sờ hồi lâu, hoài nghi liệu lầm.
Vinh lão phu nhân xoa xoa tai: “Ngươi, ngươi gì?”
“Bẩm lão phu nhân, là mồ mả tổ tiên nhà ở gần Vân Thanh Sơn đào trộm.” Tiểu tư sợ Vinh lão phu nhân rõ, bèn lặp từng chữ một.
Nghe , Vinh lão phu nhân tối sầm mắt mày ngất lịm.
“Mẫu !” Tô thị hoảng sợ nhẹ, vội vàng tiến lên đỡ lấy, đoạn hô với nha : “Mau, mau mời đại phu.”
Nửa canh giờ , đại phu bóp nhân trung của Vinh lão phu nhân, nhét một viên đan d.ư.ợ.c miệng khẽ ừm một tiếng, nhanh bà tỉnh .
Vinh lão phu nhân ngả ghế trường kỷ mềm mại, về phía Tô thị: “Vân Thanh Sơn bao năm nay vẫn bình yên vô sự, rốt cuộc là xảy chuyện gì?”
Trong nửa canh giờ bà ngất , Tô thị cũng phái ngoài dò hỏi, đáp: “Theo lời đồn, là một nhóm phản tặc của Đại Khánh, truy sát gần Đông Nguyên, trong lúc đường cùng, cạy phá…”
Tô thị thể tiếp. Mồ mả tổ tiên nhà Vinh ít nhất hơn hai mươi ngôi phơi thây nơi hoang dã. Nếu những thợ săn gần đó trông thấy, kịp thời báo cáo quan phủ, e rằng bộ tổ phần nhà Vinh đều sẽ gặp tai ương.
“Lão thái gia ?” Vinh lão phu nhân hỏi.
Khóe môi Tô thị giật giật, đành cứng miệng : “Mẫu , riêng quan tài của phụ là hư hại nghiêm trọng nhất, đến cả hài cốt cũng còn.”
Những ngôi mộ khác ít nhất còn sót chút xương cốt để thu liễm, nhưng đến chỗ lão thái gia nhà Vinh, quan tài đao kiếm bổ , bên trong trống rỗng, xung quanh quả thực mảnh vụn gặm nhấm. Chỉ là lời Tô thị dám nhắc đến.
Cảm xúc của Vinh lão phu nhân càng lúc càng kích động, bà ôm n.g.ự.c rống: “Chuyện , thể xảy chứ, trời ơi, nhà Vinh gây tội nghiệt gì ?”
Ngày hôm đó, Vinh lão phu nhân ngất xỉu đến ba .
Cả Đông Nguyên chỉ mồ mả tổ tiên nhà Vinh đào trộm, hài cốt còn, vàng bạc châu báu chôn theo đều lấy hết.
Mặc dù , bá tánh vẫn thường xuyên thấy Vinh Tranh tủm tỉm xuất hiện phố, cùng đám bạn khoác vai bá cổ, kỹ viện lớn nhất Đông Nguyên.
“Nhà Vinh gặp báo ứng , nuôi cái thứ hỗn xược như thế?”
“Lại thể trách ai chứ, chẳng Vinh lão phu nhân tự gây nghiệp .”
Bá tánh ưa phong thái của Vinh Tranh. Gia đình gặp chuyện, vẫn thờ ơ, xem như liên quan đến , quả thực là lương tâm. Bị mắng nhiều, lời truyền đến tai Vinh Tranh, nhíu mày.
Trong đó, một vị công tử say rượu, toét miệng: “Đông Nguyên hai vị công tử, một là Tiểu Vương gia, thiên chi kiêu tử dũng mãnh thiện chiến, là tiêu chuẩn cho bao gia đình nuôi dạy con cháu; còn một chính là ngươi, Vinh , văn thành, võ chẳng xong, bao tránh còn kịp, ai dám gả con gái cho ngươi?”
Sau một hồi mắng, Vinh Tranh chút phục: “Vậy thì lợi hại thế còn để của Đại Khánh đào mồ mả tổ tiên nhà ? Hậu duệ Đại Khánh lẻn Đông Nguyên, đó là thất trách!”
Một bạn khác : “Nói như cũng chút lý lẽ.”
Mèo con Kute
Bị vài xúi giục, Vinh Tranh dậy thừa thắng xông lên, dựa men rượu mà tìm Cơ Dĩnh, yêu cầu cho một lời giải thích. Hắn xông quân doanh, thấy Cơ Dĩnh tay cầm một cây ngân thương, phi ngựa như bay, khắp đầy sát khí, một kiếm đ.â.m xuyên đầu mục tiêu.
Trong khoảnh khắc, Vinh Tranh tỉnh rượu, hai chân đều run rẩy.
Kim Lân liếc mắt một cái: “Vinh công tử đến đây?”
“Ta…” Vinh Tranh ấp a ấp úng hồi lâu, cứng họng trả lời , căng thẳng nuốt khan, mắt liếc ngang liếc dọc.
“Tranh nhi!”
Vinh Bân vội vàng chạy đến, thở dốc ngừng, gương mặt trắng nõn hiện lên vẻ ửng đỏ bất thường, miệng còn phả trắng: “Sao con đến đây gây chuyện hồ đồ?”
Vinh Bân nắm tay Vinh Tranh: “Mau theo về!”
Ngày thường Vinh Tranh vốn quen bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, ở Vinh gia kiêu căng quen , nhưng mặt quyền quý thực sự, chừng mực, lập tức thuận thế lẩn tránh lưng Vinh Bân: “Chỉ là dạo thôi.”
Cơ Dĩnh thấy động tĩnh bên , liếc mắt một cái, đưa cây ngân thương tay cho thị vệ phía , lật xuống ngựa: “Mấy tên nghi phạm còn , xử tử tại chỗ.”
“Vâng.”
Vinh Tranh trơ mắt Cơ Dĩnh đến, hai chân càng mềm nhũn, ấp a ấp úng kêu lên một tiếng: “Biểu, biểu ca.”
Cơ Dĩnh nhướn mày, khẽ ừm một tiếng coi như đáp . Vinh Bân lập tức : “Dĩnh, , Tiểu Vương gia, đến đây là để tìm hiểu tiến triển vụ mồ mả tổ tiên nhà Vinh đào.”
“Mồ mả tổ tiên đào”, Vinh Bân cảm thấy thật khó , gương mặt nóng bừng, thật khó xử.
“Vẫn đang thẩm vấn.” Cơ Dĩnh đáp.
“Bắt ư?” Vinh Tranh thò đầu , vẻ mặt đầy hiếu kỳ. Cơ Dĩnh liếc , còn kịp mở lời, Vinh Bân vặn tai : “Đồ hỗn xược, con đúng là chẳng chút để tâm đến chuyện trong nhà, Tiểu Vương gia bắt mấy tên đồng bọn đấy!”
Vinh Tranh vặn đến mức sắc mặt đại biến, miệng ai ui ai ui kêu đau, ngừng cầu xin tha thứ. Vinh Bân la hét khoa trương, sắc mặt chút mất mặt, đặc biệt là ở trong quân doanh, thu hút ít đến .
Lập tức buông tay, Vinh Bân giận sắt thành thép mà trừng mắt Vinh Tranh: “Câm miệng!”
Vinh Bân giáo huấn con trai xong, chắp tay cung kính với Cơ Dĩnh: “Làm phiền Tiểu Vương gia , quấy rầy thêm, chúng xin cáo lui.”
“Chờ !”
Cơ Dĩnh giơ tay, Kim Lân bưng một chiếc hộp gấm đến, phủ vải che kín, rõ bên trong. Vinh Bân liếc mắt một cái, vô cớ mí mắt giật giật.
“Đây là di vật của tiên nhân thu dọn tại hiện trường.”
Dứt lời, Vinh Tranh bịt mũi bịt miệng, nhảy dựng ba thước, liên tục lùi : “Sao đem thứ lên đây, thật là xui xẻo!”
Không ngoài dự đoán, Vinh Bân nhấc chân đạp mạnh chân Vinh Tranh: “Nghiệt tử, con câm miệng!”
Vinh Tranh rụt cổ , dám lên tiếng, thể thành thật xa, sợ lây nhiễm gì đó.
Cơ Dĩnh thấy cảnh , trong mắt là sự châm biếm nhàn nhạt, tự tay vén tấm vải lên, để lộ những món trang sức bên trong. Một chiếc trâm ngọc song thọ hình hoa hải đường cũ kỹ nhưng thể thấy chất liệu , cùng một cặp vòng tay hoa ve bạc, một đôi hoa tai bạc, hai chiếc túi thơm phai màu, và mấy bức tranh cuộn.
Khi thấy những thứ , đồng tử Vinh Tranh co rút , ngây tại chỗ: “Cái …”
“Đây thật sự là đồ cưới của tổ tiên nhà Vinh ư?” Vinh Tranh bĩu môi, khẳng định mấy thứ cộng còn đắt bằng một vò rượu. Ngay cả các cô nương ở kỹ viện cũng sẽ đeo, quá keo kiệt.
Vinh Tranh nuốt khan.
“Đây là những thứ tìm thấy gần quan tài của Đại phu nhân nhà Vinh, Khương phu nhân, , ngươi nhận đích mẫu nữa ư?” Cơ Dĩnh về phía Vinh Tranh.
“Đích mẫu?” Vinh Tranh mơ hồ hiểu gì: “Mẫu chính là đích mẫu, nào còn đích mẫu nào khác, biểu ca, ngươi hồ đồ ?”
Cơ Dĩnh nhíu mày: “Khi thu dọn mồ mả tổ tiên nhà Vinh, đối chiếu qua gia phả nhà Vinh, vị Khương phu nhân chính là nguyên phối của phụ ngươi, còn mẫu ngươi Tô thị là kế thất.”
Vinh Tranh mở to mắt dám tin. Hắn từ nhỏ đến lớn hề Tô thị là kế thất, cũng từng ai nhắc đến, lập tức về phía Vinh Bân, Vinh Bân sắc mặt hiếm thấy trầm trọng.
“Cũng trách ngươi , khi Khương phu nhân mất, mẫu ngươi còn chính thức công nhận, ngươi cũng chào đời.”
“Chính thức công nhận?” Đầu óc Vinh Tranh đủ dùng, hai tay chống nạnh cũng lấy dũng khí, trừng mắt Cơ Dĩnh: “Lại nhảm, mẫu , ‘chính thức công nhận’?”
Cơ Dĩnh nhướn mày về phía Vinh Bân: “Vinh đại lão gia từng với Vinh Tranh rằng còn một nguyên phối như ?”
Một câu chất vấn khiến Vinh Bân nghẹn họng nên lời, hồi lâu mới : “Đó đều là chuyện quá khứ , nó thì cũng từng giải thích nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-402.html.]
“Phụ !” Vinh Tranh vô cùng kinh ngạc, ý lời chính là thừa nhận lời Cơ Dĩnh . Điều khiến Vinh Tranh, từ nhỏ đến lớn luôn mang phận đích tử duy nhất của Vinh gia, cảm thấy kinh ngạc, tức giận, còn sỉ nhục, lắc đầu kêu to thể nào.
Cơ Dĩnh để ý đến Vinh Tranh, ánh mắt thâm ý về phía Vinh Bân: “Vinh đại lão gia, di vật đồ cưới của Khương phu nhân ?”
Vinh Bân mãi đáp lời.
Cơ Dĩnh cũng sốt ruột, kiên nhẫn chờ đợi.
“Mẫu mới là nguyên phối duy nhất, nào Khương phu nhân Lý phu nhân nào khác, công nhận, là đích tử duy nhất của Vinh gia, đây là sự thật ai cũng thể đổi.” Vinh Tranh chợt phản ứng , vẫy tay tỏ ý: “Chuyện đến đây là hết, mấy thứ ban cho ăn mày .”
Vinh Tranh xong nhấc chân bước ngoài, mặt còn hiện rõ sự tức giận vì sỉ nhục, mặc cho Vinh Bân kêu gọi thế nào cũng vô ích.
Trong chốc lát, Vinh Bân như thể đưa một quyết định trọng đại, vẫy tay, một mực phủ nhận những thứ là của họ Khương.
“Vinh đại lão gia phủ nhận sự tồn tại của Khương phu nhân ?” Nụ mặt Cơ Dĩnh chạm đến đáy mắt, giữa lông mày và khóe mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo.
Vinh Bân về phía Cơ Dĩnh: “Tiểu Vương gia, một chuyện trôi qua nhiều năm , day dứt thêm cũng vô nghĩa, ngược còn ảnh hưởng đến đang sống, như , cần gì ?”
Nói , mặt ông ẩn hiện vài phần tức giận, dường như đang trách Cơ Dĩnh chọc toạc chuyện , nụ mặt ông cũng nhạt mấy phần: “Tiểu Vương gia, con luôn sống cho hiện tại, Tranh nhi tuy nên , nhưng dù nó cũng là con trai duy nhất của , hy vọng tương lai còn những lời đồn đại phiền nó, Vinh gia, vẫn đủ sức nuôi nó.”
Nói xong, Vinh Bân chắp tay: “Xin cáo từ.”
Nhìn theo bóng lưng Vinh Bân càng lúc càng xa, nụ mặt Cơ Dĩnh biến mất dấu vết, thậm chí còn đọng một tầng băng sương.
“Vinh Bân thì nhã nhặn đúng mực, những lời vô lương tâm như ? Dù cũng là vợ chồng một kiếp, …” Kim Lân tức đến nghiến răng nghiến lợi, trở mặt là trở mặt ngay.
Cơ Dĩnh liếc mấy món trang sức , hít sâu một : “Nơi đó tìm ?”
“Gia yên tâm, sắp xếp thỏa , tựa núi gần sông, vẫn là quê nhà của Khương phu nhân, hướng biển lớn.” Kim Lân đáp.
Cơ Dĩnh gật đầu.
Hắn hiện tại thể rời Đông Nguyên, đợi khi rảnh rỗi, nhất định sẽ tự đến thăm.
Nhìn Vinh Bân càng lúc càng xa, Cơ Dĩnh chợt hỏi: “Cơ Vân Hòa hôm qua hẹn gặp ?”
“Vâng.”
“Một canh giờ , bảo nàng đến Thính Tuyết Lâu.”
Kim Lân lời.
…
Thính Tuyết Lâu.
Cơ Dĩnh đến từ sớm, ngả xuống, đầu ngón tay trắng ngần như ngọc nắm chặt chén rượu sứ trắng, xoay nhẹ trong lòng bàn tay.
Kẽo kẹt.
Cơ Vân Hòa đẩy cửa bước , cảnh giác quanh một lượt, bốn phía , nàng mới thở phào nhẹ nhõm, xuống đối diện Cơ Dĩnh.
“Hiếm khi ngươi tìm , , chuyện gì?” Cơ Vân Hòa tỏ hứng thú, đây vẫn là đầu tiên tìm nàng khi phận vạch trần.
“Không gì, chỉ là rảnh rỗi việc gì cùng nhị tỷ xuống uống chén .”
Lời Cơ Vân Hòa nửa tin nửa ngờ, cũng từng hỏi thêm, tự rót chén . Chợt thấy tiếng ồn ào từ lầu truyền đến.
Qua cửa sổ thể thấy Vinh Tranh thả ngựa phi nhanh, kinh hãi đến nỗi hàng quán của bá tánh ven đường đều lật đổ, thi lùi , phía Vinh Tranh còn hàng chục thị vệ theo.
“Tiểu công tử, ngài đợi thuộc hạ một chút.”
Cơ Vân Hòa nhíu mày, nàng đến kinh thành hơn mười năm, trở về mới chính thức gặp Vinh Tranh, chỉ một vẻ ngoài khá , nhưng mỗi cử chỉ hành động quá ngông cuồng. Thậm chí còn hơn Cơ Ngư Nam. Không, thậm chí còn bằng Cơ Ngư Nam. Ít nhất Cơ Ngư Nam còn từng nhờ bản lĩnh mà thi đỗ bảng nhãn, còn bài văn mà vị tiểu công tử nhà Vinh , chẳng , còn bằng thứ trẻ con bảy tuổi bừa.
Nàng thu hồi tầm mắt, dường như thêm một cái cũng thấy bẩn mắt.
Hai nửa canh giờ, Kim Lân chợt thì thầm tai Cơ Dĩnh vài câu, Cơ Dĩnh dậy: “Nhị tỷ, chúng tụ họp.”
“Ái?”
Mặc dù gọi vọng từ phía , Cơ Dĩnh đầu cũng mà rời .
Cơ Vân Hòa mím chặt môi , nha hỏi: “Phu nhân, Tiểu Vương gia việc nhờ vả chăng?”
“Hắn hôm nay
“gặp , thấy Vinh Tranh, nghĩ đến những chuyện xảy với Vinh gia mấy ngày nay, cứ thấy gì đó .” Trong ký ức của nàng, Cơ Dĩnh ít khi tìm nàng để tán gẫu.
Về phủ, Cơ Vân Hòa cũng giấu giếm Trấn Vương, kể chuyện Cơ Dĩnh hẹn gặp nàng hôm nay. Trấn Vương nhướng mày.
“Phụ vương, bình thường sẽ công khai mất mặt khác, nhưng thái độ đối với Vinh gia gần đây thật sự khiến nhi thần chút bất ngờ.”
Trấn Vương khẽ động khóe mắt.
“Còn nữa, mồ mả tổ tiên Vinh gia đào xới...” Cơ Vân Hòa sống đến giờ là đầu thấy chuyện , thật sự đường cùng đến mức đào mộ ?
Chi bằng cướp còn nhanh hơn.
Trấn Vương chợt : “Mặc kệ .”
Cơ Dĩnh thể nghi ngờ Vinh gia, Trấn Vương cũng cảm thấy an lòng, hề ngăn cản. Ngài với Cơ Vân Hòa: “Vinh gia mấy năm nay quả thực quá quên bổn phận của , đ.á.n.h tiếng cảnh cáo một chút cũng .”
Ngay đó, ngài đưa cho nàng xem thư từ kinh thành gửi đến. Cơ Tuyết Nhan và Cơ Ngư Nam đều thư. Trong thư của Cơ Tuyết Nhan , kinh thành trị an nghiêm ngặt, tám nước đến triều hạ, còn gửi đến ít công chúa hòa , ít đại thần từng về phía Trấn Vương phủ nay trở mặt.
Thư của Cơ Ngư Nam rằng, khi Trấn Vương rời kinh, trong kinh thành còn ai xem trọng Trấn Vương phủ, mấy bọn họ ở kinh thành đều ức h.i.ế.p khắp nơi, còn Công chúa Lạc Yến công khai tát Cơ Tuyết Nhan một cái, Trấn Vương phủ tiến thoái lưỡng nan, cầu Trấn Vương nghĩ cách, sớm ngày sắp xếp cho trở về Đông Nguyên.
“Phụ vương, đại tỷ và lão lục đều ở kinh thành, nhi thần nghĩ nên tìm cách đón họ về.”
“Đón?” Trấn Vương lạnh, thể ngả về phía : “Bản vương tự hỏi tận tâm tận lực với mấy các ngươi, vì tranh giành quyền thế mà giấu t.h.u.ố.c giải. Nếu bản vương kịp thời phát hiện, hợp tác với Cơ Trường Nghi mà t.h.u.ố.c giải, bản vương lẽ sớm bỏ mạng .”
Chuyện gây một bóng ma tâm lý thể xóa nhòa cho Trấn Vương, đồng thời cũng khiến ngài mất sự kiên nhẫn đối với Cơ Tuyết Nhan và Cơ Ngư Nam.
Ngài tự tay g.i.ế.c họ, là tận nhân nghĩa .
Để họ ở kinh thành tự sinh tự diệt cũng chẳng gì .
Trấn Vương ôm ngực: “Cơ Trường Nghi tuy cho bản vương t.h.u.ố.c giải, nhưng bản vương lúc đó thương quá nặng, để bệnh căn, cực kỳ khó lành.”
Nếu để Cơ Tuyết Nhan, Cơ Ngư Nam cùng những khác ở kinh thành con tin, Cơ Trường Nghi dám yên tâm đưa t.h.u.ố.c giải cho ngài?
“Phụ vương, Cơ Trường Nghi chúng cũng quản nữa ?” Cơ Vân Hòa hỏi.
Trấn Vương đầy ẩn ý: “Xem bản lĩnh của .”
Nếu cần giúp đỡ, ngài sẽ keo kiệt, còn nếu là kẻ thể vực dậy, ngài thể lãng phí binh lực?