Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 393: Quẻ Bói ---

Cập nhật lúc: 2025-10-08 13:11:24
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau đó đến lượt Liễu gia cô nương, sự hiệu của Liễu lão phu nhân, Liễu cô nương cũng gieo một quẻ, quẻ trung, . “Hỏi về nhân duyên!” Liễu lão phu nhân .

 

Hòa thượng giải quẻ cầm lấy quẻ văn trong tay xem xét cẩn thận, bắt đầu : “Liễu cô nương sẽ giúp chồng dạy con, mệnh bốn nữ nhi, nhưng con trai út yểu mệnh, sẽ tổn hại thể. Phương pháp nhất là năm cô nương đôi mươi, cùng trượng phu sống riêng một năm, ăn chay niệm Phật cầu mong tai qua nạn khỏi.”

 

Liễu cô nương sắc mặt cũng chẳng mấy dễ coi, mím mím môi, vẫn tạ ơn. Vành mắt nàng đỏ hoe về phía Phương phu nhân ở cách đó xa.

 

Phương phu nhân lập tức phất tay: “Trên đời thiếu gì nữ nhân con trai, Phương gia hề để tâm chuyện . Nữ nhi cũng là bảo bối, Thái tử phi và Triển phu nhân, ai mà chẳng là nữ trung hào kiệt?”

 

Nghe Phương phu nhân , sắc mặt Liễu cô nương mới chút cải thiện. Phương lão phu nhân bên cạnh cũng gật đầu theo: “Chuyện chẳng đáng gì, nữ nhi vẫn thể gánh vác cả một bầu trời.”

 

Phương gia lão phu nhân thực sự để bụng, đợi nàng nhắm mắt xuôi tay ai mà con cháu ? Nàng kéo Liễu lão phu nhân : “Tần phu nhân chỉ mỗi một đứa con trai, kết quả thì , chạy tới Tây Quan. Nàng ở nhà đến mù mắt cũng vô ích, chẳng tất cả đều do nàng hồ đồ, nhân duyên của nhi tử và tức phụ cứ thế quấy phá tan vỡ, khiến nhi tử sinh lòng oán giận, phu thê ly biệt tám năm, hối hận kịp.”

 

Chứng kiến sự hối hận đứt ruột của Tần phu nhân, Phương lão phu nhân sớm rõ hiện thực. Lời cũng như một liều t.h.u.ố.c an thần cho Liễu lão phu nhân. Nàng lập tức quyết định, hai nhà khi trở về sẽ định hôn ước.

 

Chuyện bói toán gieo quẻ rốt cuộc vẫn ảnh hưởng đến tâm trạng của cả đoàn, đặc biệt là Phương Đồ, bĩu môi sắp đến nơi.

 

“Vị hòa thượng chắc chuẩn, hơn nữa cũng cách hóa giải. Chẳng nàng quý nhân tương trợ ?” Để an ủi Phương Đồ, Lạc Yến chẳng hai lời cầm lấy ống tre bên cạnh bắt đầu lắc, mấy tiếng “đùng đùng”, “rắc” một tiếng, một lá quẻ rơi xuống.

 

Hồng Chi cúi nhặt lên đưa cho Lạc Yến. Quẻ văn chữ, là một lá quẻ vô danh. Lạc Yến bĩu môi đưa cho hòa thượng giải quẻ: “Ta xem quẻ vô danh thể giải điều gì khác lạ!”

 

Hòa thượng giải quẻ nhận lấy quẻ văn cẩn thận xem xét, đầu ngón tay đều run rẩy, lật xem sách giải quẻ xem, tâm tình kích động.

 

“Sư phụ, đây là?” Phương lão phu nhân nín thở, sợ rằng từ miệng đối phương thốt điều gì.

 

Hòa thượng giải quẻ nín thở, chỉ hai chữ: “Phượng mệnh!”

 

Lời dứt, Lạc Yến lập tức biến sắc, “Rầm” một tiếng vỗ bàn: “Nói bậy bạ gì đó, thể là Phượng mệnh?”

 

Tiểu thúc lòng mưu nghịch, nàng thể Hoàng hậu? Người tương lai thể Hoàng hậu hẳn là Phương Đồ mới đúng!

 

Hòa thượng giải quẻ giật , ấp úng : “Ta chỉ là dựa theo quẻ văn mà giải, tuyệt đối ý nhằm .”

 

Thấy Lạc Yến còn nổi giận, Phương lão phu nhân vội vàng kéo nàng: “Bớt giận , cứ xem như là chuyện đùa thôi.” Rồi kéo khỏi đại điện.

 

Giờ phút , Phương lão phu nhân hối hận đến đứt ruột, căn bản nên đến gieo quẻ bói toán. Nàng c.ắ.n đầu lưỡi, cơn đau ập đến mới kinh sợ, hết sức an ủi: “Tất cả đều là những chuyện đồn thổi, tin thì , tin thì .”

 

đúng đúng, cô… cô nương cần để trong lòng.” Liễu lão phu nhân cũng vội vàng khuyên theo, sợ rằng vị tiểu tổ tông một khi nóng giận sẽ chuyện gì.

 

Lạc Yến thể bình tĩnh, nhưng cũng chỉ thể cố gắng kiềm nén, vẻ nhẹ nhàng: “Chuyện nhỏ thể để trong lòng, chuyện đời khó lắm.”

 

Mấy đó lúc mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục khuyên nhủ.

 

Trở về sương phòng, Lạc Yến sa sầm mặt: “Cô cô, quẻ văn của Thanh Vân Đài thật sự linh nghiệm ?”

 

Hồng Chi nàng đang lo lắng điều gì, liền an ủi: “ như công chúa , chuyện đời khó lắm. Hoàng hậu của Bắc Lương chắc trong thiên hạ chư quốc, tiểu vương gia chắc chắn sẽ tạo phản.”

 

Nàng nghĩ nghĩ thấy phiền muộn, dứt khoát lắc đầu nghĩ gì nữa, cầm lấy chuỗi Phật châu bàn nắm trong tay xoay tròn. Vòng qua vòng khác, ngắm bầu trời dần u ám.

 

Phòng bên cạnh, Phương lão phu nhân mặt đầy ưu sầu, liếc Phương Đồ, liếc Phương phu nhân, liên tục thở dài, quẻ của ba đều thể .

 

“Bên công chúa cần an ủi ?” Phương phu nhân hỏi.

 

Bị Phương lão phu nhân từ chối: “Chuyện càng ít càng , can dự sẽ rõ ràng . Công chúa tự để tâm, thì sẽ chuyện gì.”

 

Quẻ Phượng mệnh lâu rút . Từ khi nàng nhớ chuyện, lẽ là Từ Hoàng hậu của Bắc Lương khai quốc Hoàng đế khi còn nhỏ từng rút quẻ . Mười năm cũng quả nhiên đăng lên ngôi vị Hoàng hậu.

 

Quẻ văn của Thanh Vân Đài hiếm khi linh nghiệm. Lời , Phương lão phu nhân cứng rắn nhịn xuống dám . Chuyện Phượng mệnh thể lớn thể nhỏ, nàng dặn dặn quên hết chuyện ngày hôm nay.

 

Phương phu nhân và Phương Đồ gật đầu.

 

“Mẫu , hôn sự của Liễu gia…”

 

“Có thể định , Tẩm Xuân đứa bé tệ.”

 

Phương phu nhân gật đầu, nàng đối với Liễu Tẩm Xuân cũng hài lòng, hiểu lễ nghĩa, phóng khoáng đoan trang.

 

Không từ lúc nào, trời dần tối. Lạc Yến chút buồn ngủ nào, bên cửa sổ trăng bao lâu, chuỗi Phật châu trong tay xoay bao nhiêu vòng. Khi lơ mơ buồn ngủ, bên tai gió nhẹ thổi qua cành cây, truyền đến tiếng xào xạc.

 

Nàng nhướng mày.

 

Dưới gốc cây, một hắc y nhân nhảy xuống, đến mặt nàng cúi : “Công chúa, đêm nay thích khách tập kích, bắt.”

 

“Đã tra nào ?” Lạc Yến một tay chống cằm, hiểu lắm, ở kinh thành dám động thủ với nàng ? Ra ngoài, chỉ cần là địa phận kinh thành, Lạc Yến căn bản hoảng sợ.

 

“Là Trấn Vương Phủ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-393-que-boi.html.]

 

Lạc Yến cau chặt đôi mày thanh tú, “Phịch” một tiếng đặt chuỗi Phật châu trong tay xuống bàn: “Là chủ tử nào của Trấn Vương Phủ, Cơ Tuyết Nhan Cơ Ngư Nam?” Ngoài , nàng nghĩ ai khác. Một kẻ là nàng giữa chốn đông vả miệng, kẻ còn thì nàng vu oan, danh tiếng thối nát.

 

Hắc y nhân : “Tổng cộng hơn ba trăm , tất cả đều c.h.ế.t, thể điều tra.”

 

“Ba trăm?” Hồng Chi hít một khí lạnh, tặc lưỡi : “Trấn Vương Phủ cũng thật chịu chơi, bỏ vốn lớn.”

 

Lạc Yến mất kiên nhẫn: “Đem những nguyên trạng đưa về cửa Trấn Vương Phủ.”

 

“Vâng.”

 

Nàng đóng cửa sổ, đến giường xuống. Trong đầu bỗng nhiên nhớ lời tiểu thúc khi , Cơ Trường An của Trấn Vương Phủ loại lương thiện, bảo nàng khắp nơi cẩn thận.

 

“Cô cô!”

 

Hồng Chi tiến lên.

 

“Gán chuyện hôm nay lên đầu Cơ Trường An, vết m.á.u đất cũng cần lau sạch. Sáng mai nhất định sẽ ít lên núi lễ Phật.”

 

Một chuyện càng lớn càng .

 

Mấy cái thứ còn trong Trấn Vương Phủ, một ai cả! Nàng cũng coi như là giúp tiểu thúc hả giận.

 

“Vậy liệu kinh sợ các phu nhân và cô nương đến thắp hương ?” Hồng Chi chút lo lắng.

 

Lạc Yến cho là đúng: “Cô cô đ.á.n.h giá thấp lá gan của những phu nhân và cô nương . Hậu viện Hầu môn nào mấy kẻ nhát gan.”

 

Hồng Chi khẽ : “ .”

 

Sau khi hai quyển kinh thư thì cảm thấy buồn ngủ, chợp mắt một lát, đặt kinh thư xuống nghỉ.

 

Một đêm mộng . Trời sáng động tĩnh, nàng liền mở mắt.

 

Hồng Chi hầu hạ rửa mặt chải đầu, gì cả, cùng nàng đến đại điện Diệu Âm sư thái giảng kinh văn. Phương lão phu nhân khi ở cửa gặp nàng , kinh ngạc : “Cô nương đến sớm ?”

 

“Hôm nay cơ hội hiếm thể bỏ lỡ.” Nàng .

 

Tìm một bồ đoàn xuống, trong tay vẫn cầm chuỗi Phật châu . Phương Đồ bên cạnh trông như nghỉ ngơi , hốc mắt quầng thâm nhàn nhạt.

 

Chẳng mấy chốc đại điện chật kín . Có lộ vẻ kinh hoàng thất thố, cố vẻ bình tĩnh, mấy cô nương thở hổn hển, dáng vẻ dọa sợ đến mức.

 

Lạc Yến liếc mắt một cái thu hồi tầm , tĩnh tâm kinh.

 

“Nghe , sáng sớm hôm nay cửa Trấn Vương Phủ chất đống t.h.i t.h.ể như núi…”

 

“Từ chân núi lên, khắp nơi là dấu vết đ.á.n.h , còn ít tàn chi rơi vãi, thôi thấy đáng sợ .”

Mèo con Kute

 

“Chúng lên núi cũng thấy .”

 

Mấy phu nhân , vẻ mặt vẫn còn sợ hãi. Phương Đồ dựng tai loáng thoáng, vội vàng về phía Lạc Yến: “Đêm qua cô nương ngủ ngon ?”

 

“Rất , thấy động tĩnh gì.” Nàng thở phào nhẹ nhõm, thu tâm tư, về phía sư thái giảng kinh ở cách đó xa.

 

Hai canh giờ , Lạc Yến xong bộ kinh thư, từ đầu đến cuối, sắc mặt chút nào khó chịu, thậm chí còn chút thỏa mãn.

 

Lúc , các phu nhân mặt đều lượt nhận tin tức từ gia đình gửi đến, đêm qua thích khách xông Thanh Vân Đài, c.h.ế.t hơn ba trăm .

 

Phương lão phu nhân khi , theo bản năng liền về phía Lạc Yến: “Cô nương kinh sợ ?”

 

“Đa tạ lão phu nhân quan tâm, ngủ an .” Trên mặt hề chút thoải mái nào, nụ dịu dàng. Phương lão phu nhân cũng quản nhiều, dặn dò Liễu lão phu nhân mấy câu.

 

Đoàn định xuống núi, Phương Đồ : “Bây giờ trong chùa là an nhất, chừng còn đồng bọn mai phục đường. Hay là đợi Kinh Triệu Doãn đến xác nhận gì sai sót hãy xuống núi.”

 

“Đồ tỷ nhi lý.” Phương phu nhân .

 

Trước cửa Thanh Vân Đài mười mấy cấm vệ quân canh giữ. Ngày hôm qua ba trăm thích khách xông , các nàng thấy chút động tĩnh nào. Có thể thấy, nơi công chúa đến, xung quanh đều bảo vệ.

 

“Cũng .” Phương lão phu nhân chỉ thể đồng ý.

 

Đoàn trở về sương phòng, Lạc Yến tĩnh tâm chép kinh thư. Hồng Chi gần liếc mắt , thầm kinh ngạc, đây chính là kinh thư mà Diệu Âm sư thái giảng.

 

Từng chữ từng chữ chép trôi chảy.

 

Đến chiều Lục Hằng đến một chuyến, tiên lục soát một lượt ở Thanh Vân Đài, khi rà soát khả nghi, mới lượt cho xuống núi. Con đường núi sớm dọn dẹp sạch sẽ, chỉ là trong khí vẫn ẩn hiện mùi m.á.u tanh lờ mờ, khiến buồn nôn.

 

 

Loading...