Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 339:: Thỏa Hiệp Hôn Sự ---
Cập nhật lúc: 2025-10-08 00:19:01
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ký Chỉ Tình lộ vài phần hối hận: “Là nhất thời hồ đồ, nên ở yến hội đắc tội nàng . Trông vẻ đáng chú ý, nhưng quên mất nàng cũng nuôi dưỡng trong nhung lụa, chịu chút ủy khuất nào.” Giờ gì cũng muộn .
Hai chị em , Ký Chỉ Tình đột nhiên : “Có lẽ tìm tổ mẫu, thể nghĩ cách. Gia tộc họ Ký từ đời tổ tiên vẫn còn chút giao tình với Thái tử.”
Ký Trường Hành lắc đầu: “Tổ mẫu sẽ vì chuyện của mà vứt bỏ thể diện cầu xin Thái tử. Huống hồ, phạt mẫu là Thái tử phi, Thái tử thể vì tổ mẫu mà bác bỏ thể diện của Thái tử phi?” Y dậy bậc thềm xa xăm, lông mày nhíu chặt đến mức thể thắt nút, trong đầu y là lời Ký phu nhân , rằng Thái tử phi tự miệng Lạc Yến hôn ước. Y lén điều tra, phàm là Lạc Yến từng tiếp xúc với khác giới, ngoại lệ đều điều tra một lượt, quả nhiên tìm thấy điểm đáng ngờ nào.
Sáng sớm hôm , Ký phu nhân triệu cung. Kéo lê thể mệt mỏi, bước chân Ký phu nhân chút hư phù. Ký Chỉ Tình chờ sẵn ở cửa từ sớm.
Thấy nữ nhi, Ký phu nhân mí mắt giật thon thót: “Con đến đây?”
“Mẫu , nữ nhi cùng cung. Họa là do con gây , lý nên do con gánh vác trách nhiệm.” Ký Chỉ Tình đỡ cánh tay Ký phu nhân: “Nữ nhi lo lắng cho .”
Ký phu nhân cũng bất đắc dĩ: “Ta thấy cơn giận của Thái tử phi nguôi ngoai gần hết . Gia tộc họ Ký dù cũng là thế hệ mới nổi, mười mấy hậu bối họ Ký đều xuất chúng, Thái tử phi đến mức vì chút chuyện mà tiếp tục gây khó dễ cho .”
“Mẫu …” “Thôi , con về . Chuyện tự chừng mực.” Ký phu nhân buông tay Ký Chỉ Tình, nhấc chân lên xe ngựa.
Ký Chỉ Tình mím chặt môi, chìm trầm tư. Sau một lát do dự, nàng về phía phủ . Nơi nàng qua, thấy ít bá tánh đang bàn tán chuyện Hinh gia và Tiểu Vương gia từ hôn.
“Biết bao ngưỡng mộ mối hôn sự , cố chấp đủ.” “Ai!” “Có phúc khí cứ tự mất.” “Ai mà chẳng chứ.”
Biết bao tiếc nuối. Chỉ cần Hinh Uyển Nguyệt loạn, tương lai tệ nhất cũng là một vương phi, cả đời y thực vô ưu, hưởng thụ hết. cố chấp bụng quá hẹp hòi, dung .
Ánh mắt Ký Chỉ Tình khẽ động, với nha phía : “ Tây Quan điều tra Dương Khanh Phượng, cả tiêu cục nữa.”
“Cô nương nghi ngờ phận của Dương cô nương ư?”
Ký Chỉ Tình từ cái đầu tiên thấy Dương Khanh Phượng cảm thấy đúng. Quá khoa trương, mục đích nhắm Hinh Uyển Nguyệt. Là một hồng nhan tri kỷ, nếu là giữ quy củ, sẽ cưới mang thai. Đã châu thai ám kết, thì nên ở ngoại phủ mà cầu một danh phận. Không cần danh phận ở ngay cạnh công chúa, thế nào cũng thấy chút kỳ dị. Ánh mắt Cơ Dĩnh Dương Khanh Phượng, cũng gì đặc biệt. Bởi , nàng nghi ngờ sự tồn tại của Dương Khanh Phượng là để giải trừ hôn ước. Đứa bé mất chỉ là một cơ hội, nhưng cũng kẻ ngu ngốc Hinh Uyển Nguyệt tự đưa chuôi d.a.o đến, thúc đẩy chuyện .
Không đến cửa phủ công chúa. Bốn thị vệ canh giữ cửa. Kế bên là Dương phủ, hai chữ rồng bay phượng múa.
Ký Chỉ Tình nheo hai mắt, liếc đứa trẻ xa đang thả diều, nhấc chân tới.
Sau một nén nhang. Dây diều đứt, bay xuống Dương phủ.
Ký Chỉ Tình chủ động đến thăm. Sau khi rõ mục đích, mang theo bổ phẩm tới. Quản gia khom lưng mời nàng đợi lát, dậy liền bẩm báo.
“Ký Chỉ Tình đến ?” Dương Khanh Phượng nhướng mày dài, ghế hành lang tỉa cành hoa. Quản gia : “Ký cô nương là đến nhặt diều.”
Lời chỉ để lừa trẻ con thôi, diều kiểu gì mà còn cần nàng đích đến nhặt?
“Nô tỳ Ký đại cô nương hôm qua ở Phương gia một ngày, đoán chừng là cầu tình .” Nha .
Dương Khanh Phượng giơ tay vuốt ve mái tóc đen nhánh bên thái dương, môi đỏ khẽ cong: “Vừa đang buồn bực phát hoảng, nàng đến, thì cứ cho nàng .”
Quản gia đáp lời.
“Đi cùng trang điểm.” Dương Khanh Phượng buông kéo trong tay, thản nhiên dậy, dặn dò nha : “Bảo bên Tây Uyển gửi vài món đồ tùy của Vương gia, cả y phục nữa, chọn thêm vài quyển sách.”
Nha nhanh chóng đáp lời.
Trong phòng nhanh chóng bài trí một lượt.
Một đóa mẫu đơn to lớn cài thái dương Dương Khanh Phượng đặc biệt bắt mắt, cũng tôn lên vẻ hơn hoa, kiều diễm như sắp nhỏ lệ. Ký Chỉ Tình khi cửa còn tưởng lầm, chớp chớp mắt, Dương Khanh Phượng mới từ ghế dậy: “Hiếm khi đến thăm , ở trong phòng quả là buồn chán đến phát ngấy.”
Ánh mắt Ký Chỉ Tình vẫn dừng đóa mẫu đơn , ngạc nhiên : “Bên ngoài đồn Dương cô nương thương, còn tưởng...”
“Còn tưởng tìm sống tìm c.h.ế.t? Bệnh nặng dậy nổi?” Dương Khanh Phượng mỉm : “Ta nào bộ tịch, vả Vương gia cũng thích như .” Nàng giơ tay vuốt ve thái dương: “Nhân lúc còn trẻ vẫn còn nhan sắc tươi tắn, đương nhiên tranh thủ thời gian trang điểm, tâm trí mà ủ rũ rầu rĩ. Những tiểu cô nương kinh thành cứ tranh giành từng chén , chừng ngày nào đó sẽ khác soán ngôi.”
Bàn tay thon thả đeo chiếc vòng ngọc trắng muốt, đầu ngón tay nhuộm t.h.u.ố.c móng tay từ hoa phượng tiên, đỏ tươi bắt mắt, cổ còn vài vệt đỏ mờ ám rõ ràng, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Ký Chỉ Tình ửng đỏ. Ánh mắt nàng liếc qua, giường còn chỉnh tề đặt một chiếc áo bào dài màu đen, chỗ cổ áo thêu vân mây phức tạp.
Bên cạnh bàn sách đặt vài quyển sách, còn một tờ thư pháp. Chỉ là cách xa, rõ ràng.
“Ký cô nương hôm nay nhã hứng đến đây?” Dương Khanh Phượng xuống, đưa tay rót một tách và đưa sang.
Chẳng mấy chốc, quản gia mang theo một chiếc diều bước . Ký Chỉ Tình nhận lấy và cảm ơn. Nàng đầu xuống, lắc nhẹ chiếc diều trong tay: “Cũng là hàng xóm, nên đến thăm hỏi. trạng thái của Dương cô nương hơn tưởng nhiều. Tính tình Dương cô nương quả nhiên khác hẳn các cô nương kinh thành, cũng khó trách Vương gia đặt Dương cô nương trong lòng.”
Dương Khanh Phượng mỉm , phủ nhận.
Ký Chỉ Tình hỏi: “Cô nương thể thương, vì đến Dĩnh Vương phủ đòi một danh phận? Vô danh vô phận sống ở đây, chẳng chịu ủy khuất ?”
“Cần danh phận gì? Với phận của cũng chính thê. Vào Vương phủ nhiều lắm cũng chỉ là trắc phi, chẳng vẫn là ? Sáng tối định tỉnh hầu hạ khác, cả đời giam cầm trong Vương phủ , còn cẩn thận sắc mặt trưởng bối, bằng một sống ở đây thoải mái? Tùy tâm sở dục, càng cần lo lắng tranh giành với ai, cũng sợ già yếu sắc tàn thất sủng. Tích đủ tiền bạc, dù bỏ rơi, phủ vẫn là do chủ?”
“Vậy con thì ?” Ký Chỉ Tình buột miệng thốt .
Dương Khanh Phượng khổ: “Thái y sẽ còn nữa. Dù may mắn , Vương gia cũng hứa với , sẽ cho đứa bé một phận chính đáng. Trước mười tuổi vẫn sẽ nuôi dưỡng bên cạnh , Vương gia sẽ đích mang theo bên nuôi dưỡng. Con cái tùy duyên phận, cũng cưỡng cầu. Nếu , một tiêu diêu tự tại ngược cũng khoái hoạt.”
Lời đối phương quả thực chê , nhưng khiến Ký Chỉ Tình sinh vài phần kính phục. Thiếp thất con cái mà Vương phủ, định sẵn sẽ kết cục .
Ký Chỉ Tình đối với Dương Khanh Phượng thêm vài phần thưởng thức. Quả thực là thông minh.
“Dương cô nương nếu tin tưởng , học qua vài năm thuật Kỳ Hoàng, thể nàng điều trị cơ thể.” Ký Chỉ Tình mỉm .
Dương Khanh Phượng lắc đầu: “Đa tạ hảo ý của Ký cô nương. Ta bây giờ đối với con cái coi nhẹ. Cái gì là của nàng thì là của nàng, cái gì của nàng, dùng hết thủ đoạn cưỡng cầu cũng vô ích, cuối cùng vẫn sẽ mất .”
Bị từ chối, Ký Chỉ Tình vẫn chịu bỏ cuộc, hỏi: “Nghe Dương cô nương thương, thể cho xem vết thương ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-339-thoa-hiep-hon-su.html.]
Dương Khanh Phượng giơ tay cởi y phục, lộ một lớp gạc dày quấn vai, lộ phần lưng rộng, những vết sẹo chằng chịt, khiến Ký Chỉ Tình ngây .
“Vết thương nhỏ nhặt căn bản đáng ngại, cũng để trong lòng.” Dương Khanh Phượng từ từ vén y phục lên, mỉm : “Trên chiến trường Tây Quan, mấy thoát c.h.ế.t, nghiêm trọng nhất là trúng mấy chục đao ngã xuống vệ đường cỏ, nhặt về, cũng chẳng qua là thế thôi.” Nói xong, nàng giơ tay tự rót một chén nước: “Chỉ là Hinh Uyển Nguyệt gặp xui, cố tình Vương gia bắt gặp chuyện , ai!”
Ở chỗ Dương Khanh Phượng, Ký Chỉ Tình lấy chút lợi lộc nào. Đối phương quá mức khéo léo, cự tuyệt ngay mặt cũng khiến nên lời. Càng đừng đến việc dò hỏi.
“Ký đại cô nương, hôm nay giữ nàng ở lâu nữa. Lát nữa Vương gia sẽ đến dùng bữa trưa cùng . Ta là một nữ tử giang hồ để ý danh tiếng, nàng là đích trưởng nữ của Ký gia, chớ để truyền tiếng gì, lỡ thanh danh của nàng.”
Dương Khanh Phượng giơ tay ngáp một cái, sang nha : “Tiễn Ký đại cô nương về.”
Đuổi thẳng thừng như , ngược khiến Ký Chỉ Tình chút khó xử. Cười gượng, từ từ dậy: “Vậy quấy rầy Dương cô nương tĩnh dưỡng nữa.”
Sau khi , Dương Khanh Phượng giơ tay hái đóa mẫu đơn xuống đặt lên bàn, bĩu môi, nhạo: “Cử theo dõi một chút, đừng để nàng lung tung, loạn xạ.”
“Vâng.”
Liên tiếp mấy ngày cũng vấp trở ngại, Ký gia lâm trạng thái sốt ruột lo lắng. Đông Cung đối với Ký gia ngơ, Trấn Vương phủ đối với Ký gia cũng mấy nhiệt tình.
Khi Cơ Tuyết Nhan thứ hai đến tận cửa Cơ Lệnh cầu , Ký lão phu nhân tại chỗ cự tuyệt: “Không giấu phu nhân, Chỉ Tình mấy năm gặp một chuyện, đả kích lớn đối với nàng. Nàng sớm thề, đời phong tâm tuyệt ái, tuyệt tái giá.”
Cơ Tuyết Nhan cũng loại dễ đối phó, khẽ nhếch môi : “Lão phu nhân bên ngoài hiện đang đồn gì ?”
Ký lão phu nhân vô cớ mí mắt giật giật.
“Ký cô nương mấy năm từng đến vùng Trấn Bắc, tình cờ gặp Dĩnh Vương, từ đó một gặp yêu. Cũng chính vì thế mới cùng vị hôn phu Hứa gia khi đó từ hôn. Lời vẫn là do Hứa gia công tử tự miệng .”
Hai chữ Hứa gia từ miệng Cơ Tuyết Nhan thốt , khiến Ký lão phu nhân kinh hãi. Sắc mặt nàng khi xanh khi trắng. Trấn Vương phủ còn điều tra đến cả Hứa gia?
Cơ Tuyết Nhan tựa , cũng lên tiếng.
Im lặng hồi lâu, Ký lão phu nhân mới : “Đều là lời đồn, thể dễ dàng tin.”
“Lão phu nhân, Hứa gia hiện nay đang việc trướng Trấn Vương phủ. Hứa công tử mấy hôm tặng một bức họa đến, trong tranh chính là Dĩnh Vương. lão phu nhân cứ yên tâm, chuyện nhị tuyệt đối . Chỉ cần hai thành hôn, bức họa đó lập tức hủy .” Cơ Tuyết Nhan mặt nở nụ : “Trấn Vương phủ đối với Ký gia tràn đầy thành ý, Ký lão phu nhân chớ phụ tấm chân tình của Trấn Vương phủ.”
Sợ Ký lão phu nhân tin, Cơ Tuyết Nhan còn đặc biệt mang bức họa đến, mở mặt Ký lão phu nhân. Thiếu niên tướng quân áo gấm cưỡi ngựa oai phong lẫm liệt, tay cầm một cây ngân thương, mặt dính máu, đạp ngựa mà đến, dung mạo chẳng chính là Cơ Dĩnh!
Mèo con Kute
Ký lão phu nhân nghẹn lời.
“Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Khó nhị thông suốt, ý Ký cô nương khăng khăng cưới. Ta cũng nỡ y một cô đơn, kính xin Ký lão phu nhân tác thành.”
Cơ Tuyết Nhan đặt bức họa lên bàn, ngữ khí kiên quyết thể nghi ngờ: “Ký gia phủi sạch quan hệ với Trấn Vương phủ, nhưng lão phu nhân từng nghĩ qua, Ký gia nữ nhi gả Trấn Vương phủ đó thôi? Thêm một mối hôn sự bớt một mối hôn sự, trong mắt ngoài, cũng chẳng gì khác biệt.”
Một phen lời chạm đúng tâm can Ký lão phu nhân, sắc mặt khi xanh khi trắng biến đổi liên tục.
Ký lão phu nhân đối phương, đành : “ mời đại cô nương đến đây.”
Cơ Tuyết Nhan : “Hôn nhân đại sự, mệnh lệnh của cha , lời của bà mối. Lão phu nhân chỉ cần gật đầu, Ký đại cô nương từ chối? Một cô nương thành hôn sống ở Chu Tước phố, hàng xóm với công chúa, quá mức phô trương, thể khiến để mắt?”
Vừa nhắc nhở cảnh cáo, khiến Ký lão phu nhân cứng họng nên lời. Ban đầu Ký Chỉ Tình chuyển đến Chu Tước phố, nàng đồng ý, tư cũng khuyên qua, Ký
Chỉ Tình một mực khăng khăng theo ý , nàng cũng chẳng còn cách nào, đành nhắm mắt ngơ. Quả nhiên giờ đây rước họa !
Quý lão phu nhân mặt căng như dây đàn, : “Chuyện hôn nhân đại sự cũng cần đôi bên thuận tình thuận ý, Quý gia , hà tất khuyên nhủ? Còn về chuyện phu nhân nhớ nhung Dĩnh Vương, đó tuyệt đối là lời nhảm, Chỉ Tình tuyệt ý đó, nàng mệnh phu thê, trưởng bối tuyệt sẽ miễn cưỡng.”
Cơ Tuyết Nhan nhướn đôi mày dài.
“Quý gia cũng hai lòng, phu nhân, xin mời về .”
Quý lão phu nhân dậy rời , chút nể nang Cơ Tuyết Nhan, điều khiến Cơ Tuyết Nhan vô cùng tức giận, nàng lạnh một tiếng: “Đi!”
Chân , chân liền tin đồn Quý Chỉ Tình nhớ nhung Cơ Dĩnh lan , đến chiều tối, bộ truyền khắp nơi.
Quý Chỉ Tình tin đó, mặt mày tái mét vội vã trở về Quý gia.
“Trạch viện ở Chu Tước Phố thể ở nữa, hoặc là dọn về đây, hoặc là rời khỏi kinh thành.” Quý lão phu nhân lệnh: “Đã còn tâm tư gả chồng nữa, thì hãy thu liễm , đừng ngoài phô trương nữa.”
Nghe , Quý Chỉ Tình hổ tìm một cái lỗ để chui xuống, Cơ Tuyết Nhan dám sỉ nhục nàng như , quả thực quá đáng!
“Tổ mẫu, chẳng lẽ chúng chỉ thể mặc cho của Trấn Vương phủ sỉ nhục?” Nàng cam lòng.
Quý lão phu nhân lạnh lùng liếc : “Ngươi , khác chứng cứ mà đến tận cửa sỉ nhục ngươi?”
Quý Chỉ Tình nghẹn lời, mặt đỏ bừng.
“Ngươi gả, Quý gia vẫn còn nhiều tỷ thành hôn. Đã đến nước , Quý gia thể d.a.o động, càng vì sự nhất thời hồ đồ của ngươi mà đ.á.n.h cược.” Quý lão phu nhân trực tiếp vạch trần: “Chỉ Tình, hôm nay nếu đến cầu là Tiểu Vương gia, cũng sẽ trách ngươi. Người của Vương phủ cố ý đến tận cửa cầu , chẳng lẽ ngươi còn hiểu , đây là sợ ngươi dây dưa với Tiểu Vương gia, dứt bỏ ý niệm của ngươi!”
Quý Chỉ Tình cho rằng giấu kỹ, nhưng ngờ hết đến khác thấu, vạch trần, giờ đây ngay cả Hứa gia cũng đào bới .
“Tổ mẫu, tôn nữ dọn về Quý gia là .” Nàng thỏa hiệp.
Quý lão phu nhân gật đầu, sai ma ma cận đích giúp Quý Chỉ Tình xử lý trạch viện, còn quên gọi Quý Trường Hành đến: “Hôm nay từ chối Trấn Vương phủ, con tính toán gì ?”
Quý Trường Hành gì.
“Mẫu con còn đang quỳ phạt ở Đông Cung đó.” Quý lão phu nhân u ám nhắc nhở.