Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 273: Khổ Tâm ---
Cập nhật lúc: 2025-10-07 12:10:17
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hình phu nhân!” Vân Hòa quận chúa sốt ruột ngừng hiệu bằng ánh mắt cho Hình phu nhân, nàng âm thầm chau mày, lo lắng Hình phu nhân sẽ phá hỏng kế hoạch của .
Hình phu nhân căn bản để tâm đến ám chỉ của Vân Hòa quận chúa, c.ắ.n răng dứt khoát : “Quy củ là quy củ, đứa trẻ thể giữ !”
Cẩm Sơ chợt cảm thấy Hình gia cũng t.h.u.ố.c chữa, một khi đứa trẻ của Hình thị sinh , liền nghĩa là danh tiếng của Hình gia hủy hoại, con gái Hình gia nhất định gánh tội danh giữ quy củ, hổ, chỉ liên lụy đến các cô nương xuất giá của Hình gia, mà Hình gia còn Ngự sử hặc tấu dạy con gì.
Về phần Cơ Lệnh, nhiều nhất cũng chỉ là gánh một món nợ hồ đồ vì say rượu, nếu ép quá, đẩy hết chuyện lên đầu Hình thị, là do Hình thị quyến rũ.
Đến lúc đó, tất cả tiếng đều do Hình thị gánh chịu.
“Hình phu nhân, đây chính là đích tôn của Vương phủ, trong xương cốt chảy dòng m.á.u của Trấn Vương phủ, há thể tùy tiện bỏ ?” Vân Hòa quận chúa lạnh mặt: “Đây là một mạng đó, Hình phu nhân thật sự nhẫn tâm , vạn nhất nhị tẩu đại xuất huyết, bề gì, Hình phu nhân chẳng lẽ xót xa?”
Hình phu nhân Vân Hòa quận chúa đầy ẩn ý, giận dữ : “Vương phi khi còn sống thương yêu quận chúa nhất, quận chúa vô lương tâm như ?”
“Ngươi!” Vân Hòa quận chúa cũng ngờ Hình phu nhân c.ắ.n ngược , nàng lạnh mặt: “Chẳng lẽ ngươi thể màng đến tính mạng của con gái ?”
Hình phu nhân nghẹn lời.
Cẩm Sơ một bên hai tranh cãi qua , xoa xoa giữa trán, thản nhiên : “Vân Hòa quận chúa thương xót tiểu chất nhi đời, màng quy củ tổ tông, thấy tình thể thứ. Còn về phần Trấn Vương phủ coi thường lễ pháp, dung túng nhị công tử công khai dâm loạn giữa ban ngày, bất hiếu là chuyện khác, hai việc thể xử lý riêng.”
Bốn chữ “công khai dâm loạn giữa ban ngày” giống như một cây kim, chọc thẳng tim Hình phu nhân, khiến sắc mặt bà đỏ bừng, ngay cả Vân Hòa quận chúa sắc mặt cũng khó coi: “Biểu tẩu, đây là một sự cố ngoài ý !”
“Lời Thái y quận chúa thấy ?” Cẩm Sơ hỏi ngược .
Chiếc khăn tay trong tay Vân Hòa quận chúa gần như xé nát, một suýt nữa thở nổi, ý định ban đầu của nàng là Cẩm Sơ quyết định giữ bỏ đứa trẻ .
Bất kể Cẩm Sơ đưa quyết định gì, cũng đều gánh tiếng .
Thậm chí nàng còn nghĩ kỹ , Cẩm Sơ chắc chắn sẽ vì quy củ mà yêu cầu Hình thị bỏ đứa trẻ, vạn ngờ tới, nàng mời Hình phu nhân đến, ngược ủng hộ Hình thị giữ đứa trẻ.
Vân Hòa quận chúa bật dậy phắt dậy, với Hình thị: “Nhị tẩu cũng quá hồ đồ , đứa trẻ là nhị ca đặt kỳ vọng lớn, nếu mất , tẩu cũng thể giao phó với nhị ca. Ta đều vì tẩu mà nghĩ, mới dẫn tẩu cung cầu một con đường sống, giờ đây cũng tiến thoái lưỡng nan, tẩu hãy tự liệu lấy .”
Nói xong Vân Hòa quận chúa xoay định bỏ , nhưng Hình thị nắm chặt cổ tay: “Muội , thể bỏ mà .”
“Nhị tẩu, cô thế cô, gánh nổi trách nhiệm.” Vân Hòa quận chúa gạt tay Hình thị , ánh mắt đầy cảnh cáo: “Lát nữa sẽ bảo nhị ca đến đón tẩu.”
Nói đoạn, nàng phất tay áo rời .
Mắt Hình thị sưng đỏ cả lên vì , Hình phu nhân, thôi.
“Phi Sương, đưa nhị thiếu phu nhân đến thiên điện rửa mặt .” Cẩm Sơ .
Phi Sương đáp lời, đỡ Hình thị rời .
Thấy , Lục thị và Chung thị dậy cáo từ.
Sau khi hai rời , Cẩm Sơ đích đỡ Hình phu nhân dậy, Hình phu nhân sủng ái mà kinh sợ, sắc mặt ngượng ngùng, Cẩm Sơ : “Phu nhân yêu con gái, một tấm lòng son, nay gặp chuyện khó khăn cũng chỉ thể an ủi vài câu.”
Lòng Hình phu nhân ngày càng khó chịu, bà tận mắt thấy con gái cưng nuôi lớn, khi gả Trấn Vương phủ, đãi ngộ nhận căn bản là sự tôn trọng. Một cô em chồng xuất giá cũng dám tác oai tác phúc mặt Hình thị, thể hình dung Hình thị hai tháng nay sống những ngày tháng như thế nào!
Lúc Phi Sương bước dâng , khi dâng nàng khẽ thì thầm vài câu nhanh, Cẩm Sơ chau chặt mày, trong lòng giận dữ ngút trời, nàng liếc Hình phu nhân: “Phu nhân thiên điện xem thử .”
Hình phu nhân khẽ giật mày, nghĩ nhiều liền đến thiên điện.
Một lúc lâu , tiếng than truyền đến từ phòng bên cạnh.
Hình phu nhân nghiến răng nghiến lợi chạy về, run rẩy: “Hắn… dám đối xử với con gái như !”
“Một lạ hai quen, tác phong của nhị công tử đầu , phu nhân hỏi thăm kết cục của nguyên phối Phạm thị?” Cẩm Sơ nhắc nhở.
Hình phu nhân xong ngạc nhiên: “Ý là ?”
“Những năm qua, những cô gái đưa khỏi phòng nhị công tử, mười tám , đều là thiếu nữ tuổi xuân, khi c.h.ế.t xanh tím loang lổ, ngoài những chỗ lộ thì chỗ nào còn nguyên vẹn.” Cẩm Sơ đưa danh sách nạn nhân cho Hình phu nhân: “Có lương dân, nô bộc, nha , Dương Châu gầy mã và cả những phụ nữ cướp đoạt, tất cả đều trở thành đối tượng sỉ nhục của . Hình thị gả qua nhị công tử sỉ nhục, mỗi đêm tối đều thoát khỏi ma trảo.”
“Cái, cái gì?” Hình phu nhân trợn tròn mắt, dám tin.
Cẩm Sơ : “Nhị công tử gối con riêng , năm nay năm tuổi. Hôm nay Hình thị ép đến mặt cầu đường sống, phu nhân là hiểu chuyện, đương nhiên Vương phủ ý đồ gì.”
Nàng căn bản sợ Hình thị sảy thai , chỉ cần Hình thị dám tính toán Đông Cung, nàng sẽ cách để Cơ Lệnh trở thành mục tiêu công kích!
Hình thị mềm nhũn bệt xuống đất, che mặt nức nở .
“Vị nhị công tử chỉ thủ đoạn tàn độc, mà còn là dã tâm. Chưa đến canh bạc giữa Đông Cung và Trấn Vương phủ, nhị công tử những suy nghĩ nên , mượn sức Hình gia để mưu sự, phu nhân cần hết sức cảnh giác, đừng đến cuối cùng trở thành quân cờ bỏ rơi.”
Nửa canh giờ , Hình phu nhân đưa Hình thị .
Chân , chân Cơ Lệnh đến đón , nhưng báo rằng Hình phu nhân đưa , Cơ Lệnh chau mày, còn tiến Triều Hi ngăn cản.
“Đồ khốn kiếp! Đông Cung mà ngươi cũng dám tự tiện xông , ai cho ngươi gan đó!” Triều Hi hai tay chống hông, vẻ mặt khinh bỉ Cơ Lệnh.
Cơ Lệnh trang phục của Triều Hi liền đoán ngay phận, nhíu mày lạnh: “Ta đến tìm phu nhân của , ngươi hiểu cái gì, còn mau tránh !”
Tay Cơ Lệnh vươn về phía Triều Hi, đáy mắt lóe lên một tia sát khí, cái cổ trắng nõn của Triều Hi, khóe môi cong lên .
Rầm!
Tay kịp chạm Triều Hi, thể Cơ Lệnh đá văng xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-273-kho-tam.html.]
Hắn lăn mấy vòng ngã mạnh xuống đất, sấp hồi lâu dậy nổi, cổ họng trào lên vị tanh ngọt, một thở liền phun một ngụm m.á.u lớn.
Cơ Lệnh nghiến răng nghiến lợi đến, y phục cẩm sắc dài, đầu đội ngọc quan, dung mạo thanh tú mang theo sát khí, kỹ hơn, Triều Hi còn vài phần giống .
“Thật to gan dám thương!” Cơ Lệnh chống tay xuống đất dậy.
“Phụ vương!”
Triều Hi chạy về phía Cơ Thừa Đình, tức giận chỉ Cơ Lệnh: “Người ý , cố ý xông Đông Cung.”
Một tiếng “phụ vương” khiến sắc mặt Cơ Lệnh biến đổi.
Người mắt là Thái tử!
Cơ Thừa Đình giơ tay xoa đầu Triều Hi, đôi môi mỏng khẽ nhếch: “Người , đ.á.n.h hai mươi trượng, đuổi ngoài!”
“Dạ.” Người tay là Trường Uy, ghì chặt Cơ Lệnh, tấm ván trong tay dồn đủ lực, giáng xuống thắt lưng Cơ Lệnh.
Tiếng kêu t.h.ả.m thiết x.é to.ạc trung.
Chưa đầy mười trượng, ngất , Trường Uy Cơ Thừa Đình, đối phương dừng, chút do dự giơ cao tấm ván tiếp tục đánh.
Sau tròn hai mươi trượng, Trường Uy xách ném cổng cung, thị vệ Trấn Vương phủ thấy Cơ Lệnh, sợ hãi vội vàng đón .
Trong Đông Cung, Cẩm Sơ tin Cơ Lệnh phạt, tiếc nuối : “Hai mươi trượng là quá ít.”
“Là Trường Uy dồn hết nội lực để đánh, đủ để chịu đựng.” Cơ Thừa Đình giải thích.
Cẩm Sơ nhún vai lúc mới thôi, về chuyện hôm nay: “Gia đình Trấn Vương phủ những kẻ thối nát, chỉ tiểu Vương gia là còn lương tâm. Bên Hình gia chịu thỏa hiệp .”
“Sẽ .”
“Vì ?”
“Hình tướng quân vô cùng quý trọng danh dự của , nếu Trấn Vương phủ lợi dụng, mất mặt Hình gia, nhất định sẽ bỏ qua. Cô lệnh cho Ngự sử chuẩn tấu chương, sáng sớm mai sẽ hặc tấu Hình gia.”
Cơ Thừa Đình vốn ý định lôi kéo Hình tướng quân, chỉ là ngờ Trấn Vương phủ và Hình gia tự gây mâu thuẫn, chỉ thể trách Cơ Lệnh quá vô dụng.
Cơ Lệnh đ.á.n.h bất tỉnh mang về, Vân Hòa quận chúa sợ nhẹ, vội tìm Thái y đến chẩn đoán, gãy xương cốt nếu điều dưỡng cẩn thận thể nửa đời sẽ liệt giường.
Vân Hòa quận chúa chút bất mãn, từng thấy Cơ Lệnh ngu xuẩn đến thế, còn dám xông Đông Cung, còn Thái tử bắt quả tang.
Uổng công ăn một trận đòn mà thể kêu oan.
Sáng sớm hôm
Tấu chương hặc tấu Hình gia nhiều như lông trâu, chuyện Hình thị m.a.n.g t.h.a.i hai tháng cũng thể giấu nữa. Tính theo ngày tháng, chồng còn qua đầu thất, hai chịu nổi cô quạnh mà lén lút dan díu.
Mang thai thì cũng đành, lén lút bỏ ai thì đành, đằng cố tình rùm beng lên.
Một cái miệng của Hình tướng quân căn bản thể địch trăm cái miệng, sắc mặt ông âm trầm thể nổi, khi về phía Trấn Vương, ẩn hiện sự kiên nhẫn.
Trấn Vương lập tức tiến lên giải thích: “Chuyện là một sự cố ngoài ý , Cơ Lệnh say rượu nên nhất thời hồ đồ.”
“Vương gia, Thái y hôm qua đích chẩn đoán, đây một hai …” Đại thần hổ đỏ bừng mặt: “Thân là con cái thể chuyện đại nghịch bất đạo như , thật sự khiến lạnh lòng.”
“Bất chấp quy củ tổ tông, Hình gia cũng chịu trách nhiệm.”
Hai bách quan công kích đến mức còn lời nào để .
Mãi đến khi tan triều, Trấn Vương mặt xanh như tàu lá chuối về phủ, thấy Cơ Lệnh đang uống thuốc, bên cạnh vây quanh hai nha kiều diễm.
Trấn Vương tức giận vỗ một bạt tai lưng Cơ Lệnh: “Đồ hỗn xược, mặt mũi của lão tử đều ngươi mất hết!”
Cơ Lệnh kêu t.h.ả.m thiết, chạm ánh mắt ăn tươi nuốt sống của Trấn Vương, rụt cổ : “Phụ vương con giải thích, chuyện hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì mà hiểu lầm?” Trấn Vương tức giận thôi, , hôm qua cứ nhất định cung là xem hoa gì đó, kết quả chạy đến Đông Cung khoa trương võ oai, còn tự dâng tay cầm lên tận cửa, một đứa con ngu xuẩn như ?
Trấn Vương hít một sâu sai gọi Vân Hòa quận chúa đến, đối với con gái cũng là một trận mắng mỏ xối xả: “Tổ tông lễ pháp thể vượt qua, hai đứa các ngươi ngu xuẩn đến thế?”
Vân Hòa quận chúa một lời biện bạch cũng dám .
“Ngươi lập tức đến Hình gia một chuyến, đón về, đứa trẻ thể giữ.” Trấn Vương .
“Phụ vương.” Vân Hòa quận chúa sốt ruột, lập tức ý nghĩ của : “Thai của nhị tẩu thể sinh trong Vương phủ, đứa trẻ cũng thể vô ích mà mất .”
Trấn Vương sắc mặt u u chằm chằm Vân Hòa quận chúa, đột nhiên cảm thấy cô con gái mắt chút xa lạ đến đáng sợ, Vân Hòa quận chúa c.ắ.n răng : “Chuyện thể trách nhị ca, nhị ca cũng nỗi khổ tâm riêng.”
“Phụ vương, Dĩnh mắc căn bệnh lạ giống mẫu phi, cần bảo vệ lúc mới thể an vô sự, khó tránh khỏi sẽ lấy chuyện bài , đối với một Hoàng đế mà , đây chính là khuyết điểm chí mạng.” Vân Hòa quận chúa dập đầu, chậm rãi kể : “Nhị ca tìm một thần y, thể dùng song sinh cổ để chữa khỏi bệnh cho Dĩnh , chỉ cần để nhị tẩu và Dĩnh đồng thời uống song sinh cổ, đến lúc đó dùng tinh huyết nơi tim của đứa trẻ đời cho Dĩnh uống, là thể khiến Dĩnh phản ứng chống phấn hoa đào.”
Trấn Vương cau chặt mày, bán tín bán nghi.
“Phụ vương, thần y chỉ đứa trẻ huyết mạch với Dĩnh mới thể dùng song sinh cổ để nuôi dưỡng, thể kịp thời chữa khỏi bệnh cho Dĩnh . Hiện nay chỉ đứa trẻ trong bụng nhị tẩu là thích hợp nhất, nhị ca cũng là vì Dĩnh mà nghĩ, mới gánh tiếng bất hiếu.” Vân Hòa quận chúa : “Giờ đây thời cơ chín muồi, bụng nhị tẩu lớn, sớm muộn gì cũng thể giấu , cho nên con gái mới đấu”
Dám cầu xin Thái tử phi, và các tỷ gánh chịu tiếng cũng chẳng , chỉ cần thể thành công, sớm muộn gì cũng thể rửa sạch oan khuất.”
Mèo con Kute