Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 218:: Mẫu tử bất hòa ---

Cập nhật lúc: 2025-10-07 03:26:11
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Vân Hòa!” Trấn Vương Phi vội vàng túm lấy ống tay áo của tiểu nữ nhi, nghiêm giọng : “Không càn, phụ vương con và Thái tử quân tử chi ước, con đừng tùy tiện phỏng đoán phẩm cách của Thái tử.” Mọi đều đến quân tử chi ước, ai phá vỡ sự cân bằng bề ngoài để đời khinh ghét, nên hai bên mặt ngoài vẫn vô cùng hòa hợp.

 

Trấn Vương Phi dù trong lòng cũng tán đồng suy nghĩ của con gái, nhưng mặt ngoài, tất nhiên sẽ tùy tiện nhắc đến. Vân Hòa Quận Chúa bất mãn dậm dậm chân.

 

Liễu Lão Phu Nhân và Liễu Lục chút lúng túng, hai hận thể thu nhỏ , chỉ mong tồn tại. Đợi đến khi bầu khí dịu đôi chút, vội vàng hắng giọng, nhanh chóng tìm cớ cáo lui.

 

Sau khi hai bà cháu rời , Trấn Vương Phi vui về phía Vân Hòa Quận Chúa: “Vân Hòa, con thất thố!”

 

“Mẫu , con gái .” Vân Hòa Quận Chúa cúi mắt nhận sai.

 

Thấy , Trấn Vương Phi cũng trách cứ thêm, sang Cơ Dĩnh: “Dĩnh nhi, càn khôn định, chuyện vẫn còn cơ hội, con cần tự ti, Tiểu điện hạ bất quá chỉ là lớn lên trong cung nuông chiều, một chuyện chắc hiểu ý nghĩa gì.”

 

, Dĩnh , chúng còn ngày mai, Trấn Vương phủ chúng từ Đông Nguyên một đường xông pha đến đây, xem chỉ còn thiếu chút lửa cuối cùng thôi, ai cũng thể bỏ cuộc, và mấy trưởng đều sẽ nghĩa vô phản cố mà trợ lực lên ngôi!” Vân Hòa Quận Chúa đặt tay lên vai Cơ Dĩnh.

 

Cơ Dĩnh mím môi gật đầu: “Mẫu , con trở về nghỉ ngơi.”

 

“Dĩnh nhi, hôm nay trì hoãn một ngày khóa học, thể lơ là.” Trấn Vương Phi nắm tay Cơ Dĩnh, đầu dặn dò nha : “Đi nấu một ít lê thang thanh nhiệt giải hỏa đến đây.”

 

“Dĩnh , hãy cố gắng thêm chút nữa.”

 

Hai con khích lệ Cơ Dĩnh, khóe môi Cơ Dĩnh miễn cưỡng nặn một nụ , thuận theo đáp lời. Sau khi uống hết lê thang mà nha mang đến, ăn thêm hai miếng điểm tâm, mới chắp tay cáo từ Trấn Vương Phi: “Mẫu , con ôn tập đây.”

 

“Tốt , con .”

 

Cơ Dĩnh ngoái ba , bóng lưng nhỏ bé dần xa. Khi trở về viện gần hoàng hôn, tiểu tư thấy trở về liền vội vàng tiến lên, tiểu tư khác mời phu tử.

 

Chưa đầy một nén nhang, phu tử đến.

 

Phu tử bắt đầu giảng bài với tốc độ cực nhanh, Cơ Dĩnh đến mức mơ màng buồn ngủ, trong đầu là những lời đối đáp của Triều Hi với văn võ bá quan hôm nay. Ung dung bình tĩnh, cứ, hề bá quan chèn ép. Y trông thật nổi bật.

 

“Tiểu Vương gia?” Phu tử cầm giới xích đến mặt Cơ Dĩnh gõ gõ bàn, Cơ Dĩnh kinh ngạc ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngoan ngoãn đưa hai tay .

 

Phu tử lắc đầu: “Hôm nay đến đây thôi, d.ụ.c tốc bất đạt, Tiểu Vương gia nghỉ ngơi sớm .”

 

Cơ Dĩnh chút bất ngờ. Phu tử thu dọn sách vở, rời . Cơ Dĩnh thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa cái đầu đang căng tức trở về viện, bên bậu cửa sổ ngắm vầng trăng sáng trời. Gió nhẹ đôi khi thổi qua, khẽ thở dài, tiểu tư cận Trường Vu tiến lên một bước: “Tiểu Vương gia tâm sự gì ?”

 

Trường Vu lớn lên cùng Cơ Dĩnh, Cơ Dĩnh liếc mắt sang, quanh thấy ai, mới dám mở lời: “Thật Triều Hi còn thích hợp Hoàng đế hơn , vị trí đó, đối với , áp lực đến mức thở nổi.”

 

Ngày qua ngày những tấu chương, còn đối mặt với văn võ bá quan hùng hổ. Hiện giờ y chỉ cần nghĩ đến cái miệng lải nhải ngừng của bá quan là đầu đau như búa bổ, còn chút rụt rè. Sự hưng vong của cả Bắc Lương đều đè nặng lên vai y. Gánh nặng đối với y quá mức trầm trọng. Y một chút cũng thích con đường vua, trách nhiệm thiên hạ.

 

“Tiểu Vương gia!” Trường Vu kinh hô, chân mềm nhũn quỳ xuống: “Ngài ngàn vạn đừng như , ngài chính là hy vọng của cả Trấn Vương phủ.”

 

Cơ Dĩnh khẩy: “Ta thà hoài niệm những ngày tháng ở Đông Nguyên, mấy tỷ hòa thuận vui vẻ, như bây giờ, gặp hỏi công khóa, trong đầu là toan tính. Nếu Hoàng đế, mấy trưởng chắc là mối đe dọa!”

 

Cứ đấu đá đến bao giờ mới kết thúc đây?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-218-mau-tu-bat-hoa.html.]

“Tiểu Vương gia?” Trường Vu sợ đến hồn vía lên mây, tiểu chủ tử nhà đây là kích thích gì : “Có nào gì với ngài , ngài ngàn vạn đừng dẫn dắt sai lệch, ngài là thiên hoàng quý trụ, tương lai sẽ một bước lên mây...”

 

“Thôi !” Cơ Dĩnh căng thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn cắt ngang lời đối phương, lắc đầu: “Nơi ngoài, cần nhắc những chuyện nữa. Có những lời kìm nén trong lòng quá lâu , cho dù ngoài thổi phồng thế nào, nhưng chính là thể sánh bằng Triều Hi.”

 

Không thừa nhận nhưng đó là sự thật, nhất cử nhất động của y đều mắt , phép nửa phần sơ suất. Dù chỉ là một câu thơ đúng, cũng sẽ nhiều chê bai, chỉ trích. mấy ai nghĩ rằng, y thực sự cố gắng hết sức?

 

Ngày qua ngày lặp lặp , những tấu chương hết, những bài văn xong, mỗi ngày mở mắt đều là những thứ , ngay cả việc ngủ thêm một lát cũng trở thành xa xỉ.

 

Cơ Dĩnh dám đối mặt với kỳ vọng của văn võ bá quan, ánh mắt mỗi đều mang theo sự phán xét sắc như dao, như thể thấu tất cả lá bài tẩy cuối cùng của y.

 

“A!” Đột nhiên một tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang lên. Mí mắt Cơ Dĩnh giật mạnh, về phía Trường Vu: “Vừa là tiếng gì?”

 

Trường Vu cũng đang mơ hồ, Cơ Dĩnh dường như nghĩ điều gì đó, đột nhiên dậy ngoài, nhưng tiểu nha chặn : “Tiểu Vương gia ngài thể ngoài.”

 

“Là... là ai?” Giọng Cơ Dĩnh run rẩy. Tiểu nha lắc đầu. “Có Lưu phu tử !”

 

“Tiểu Vương gia ngài đừng khó nô tỳ nữa.” Tiểu nha quỳ xuống.

 

Cơ Dĩnh c.ắ.n chặt môi, bất chấp tất cả mà xông . Từ xa y thấy Lưu phu tử trong sân bịt miệng, ấn chiếc ghế dài, hai thị vệ giơ cao tấm ván dày nặng đ.á.n.h mạnh lưng Lưu phu tử.

 

Một tấm ván giáng xuống, tiếng động trầm đục truyền đến, Lưu phu tử lộ vẻ đau đớn, gân xanh trán nổi rõ, kêu cũng kêu thành tiếng .

 

“Dừng tay!” Cơ Dĩnh xông tới. Hai thị vệ thấy Cơ Dĩnh đến đều ngẩn , tấm ván trong tay cũng dừng , một trong đó : “Hôm nay Lưu phu tử trốn việc, là ý của Vương phi nghiêm trị, Tiểu Vương gia xin đừng khó thuộc hạ chúng .”

 

Lại là vì lý do ! Cơ Dĩnh siết chặt nắm đấm, căng thẳng khuôn mặt hai thị vệ: “Là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi, phu tử thương thì gì?”

 

“Người !” Cơ Dĩnh quát lớn. Trường Vu tiến lên. “Cản bọn họ , đ.á.n.h nữa, lập tức tìm mẫu phi.”

 

Trường Vu gật đầu. Cơ Dĩnh cất bước chạy, hướng về phía chính viện, từ xa thấy hành lang thắp mấy chiếc lồng đèn, chiếu sáng cả sân.

 

Nha kinh ngạc thấy Cơ Dĩnh, còn kịp chào hỏi, thấy một đám như làn khói chạy về phía nội viện.

 

“Mẫu phi!” Trấn Vương Phi liếc sắc trời còn tưởng lầm, lát quả nhiên thấy Cơ Dĩnh mắt đỏ hoe, mồ hôi đầm đìa, nàng sắc mặt biến: “Dĩnh nhi, con đến đây?”

 

“Mẫu phi, là hôm nay nhi tử trốn học cầu Lưu phu tử cho phép nghỉ ngơi sớm, Lưu phu tử chịu dạy, nên nghiêm trị Lưu phu tử.”

 

Vừa là vì Lưu phu tử mà đến, nụ mặt Trấn Vương Phi đông cứng : “Dĩnh nhi, con hiện giờ vai gánh vác trách nhiệm quá nặng nề, thể lơ là một ngày? Lưu phu tử phận con cao quý, lẽ nào dám tự tiện cho phép con nghỉ ngơi?”

 

Nói thì , nhưng Trấn Vương Phi thấy Cơ Dĩnh giống như một con sư tử nhỏ xù lông, cảm xúc đúng, Trấn Vương Phi càng thêm bất mãn: “Dĩnh nhi, con lời hiểu chuyện, vì Lưu phu tử mà cãi lời mẫu phi? Chắc chắn là những bên cạnh con xúi giục!”

Mèo con Kute

 

Nghe lời Cơ Dĩnh càng sốt ruột, liên tục phủ nhận, nhưng Trấn Vương Phi mặc kệ, nếu nghiêm trị, để Cơ Dĩnh hư hỏng, hậu quả sẽ thể tưởng tượng nổi.

 

“Đi gọi tất cả những kẻ hầu hạ bên cạnh Tiểu Vương gia đến đây!” “Vâng.” Cơ Dĩnh vội vàng: “Mẫu phi!”

 

“Đủ !” Trấn Vương Phi lạnh mặt: “Vì mấy tên nô tài mà ở chỗ lớn tiếng la hét, đúng là hồ đồ !”

 

 

Loading...