Chẳng mấy chốc, thị vệ xông lao phòng đối diện. Sau khi dùng hình cụ, một vòng giày vò t.h.ả.m khốc tột cùng chính thức bắt đầu. Tiếng kêu t.h.ả.m thiết run rẩy tràn ngập tuyệt vọng. Vết m.á.u ngừng b.ắ.n tung tóe khỏi lao phòng, văng khắp bốn bức tường, nhuộm đỏ thành những đóa hồng mai. Ban đầu Cơ Sâm còn thể chịu đựng. Dần dà, y thậm chí chỉ cầu c.h.ế.t. Nửa canh giờ , y ngất lịm . Một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống, y tỉnh , cuộc giày vò tiếp diễn.
Ngay cả Trấn Vương cũng đành lòng nữa: “Thái tử phi cớ cho một cái c.h.ế.t sảng khoái? Thủ đoạn , trong quân đội đối đãi phản đồ cũng chỉ đến thế mà thôi. Không ngờ Thái tử phi tuổi còn trẻ mà thủ đoạn tàn độc như .”
Cẩm Sơ giả vờ hiểu hàm ý ngoài lời của đối phương, khóe môi khẽ cong lên: “Mưu hại Thịnh gia, cũng phần. Một mạng tiện, chẳng đáng nhắc đến. Vương gia dẫn quân đ.á.n.h trận, tay vấy vô m.á.u tươi, chuyện đáng gì.”
Lời tựa hồ đang châm chọc Trấn Vương gan nhỏ. Đối phương nghẹn lời, khẽ mấp máy môi, dứt khoát đầu nữa, mặc cho Cẩm Sơ càn.
Chưa đến một nén nhang, thị vệ bẩm An Quận Vương chịu nổi nữa, chỉ còn thoi thóp một . Cẩm Sơ mặt đổi sắc: “Thứ vô dụng, tìm c.h.ế.t thì cần giữ .”
Cẩm Sơ phất tay, hào phóng tha thứ cho Cơ Sâm. Thị vệ buông tay, Cơ Sâm ngã nhào xuống đất, vật nền cỏ thoi thóp tàn. Bắc Lương Đế thấy , lồng n.g.ự.c phập phồng: “Hỗn xược! Hỗn xược! Thịnh Cẩm Sơ, ngươi dám công nhiên đối với An Quận Vương dùng...”
“Xoẹt!” Một tiếng d.a.o đ.â.m thịt giòn tan.
Chỉ thấy Cẩm Sơ nhanh chân bước đến bên Cơ Sâm, từ trong tay áo rút một thanh chủy thủ, nhanh, chuẩn, hiểm độc mà đ.â.m thẳng lồng n.g.ự.c Cơ Sâm. Phụt, m.á.u b.ắ.n tung tóe lên đôi tay trắng nõn của nàng, vô cùng nổi bật.
Nửa câu của Bắc Lương Đế nghẹn , trừng to mắt, dám tin Cẩm Sơ cứ thế mà g.i.ế.c Cơ Sâm! Đó là trưởng tử của trẫm!
Bắc Lương Đế cảm thấy tanh ngọt dâng lên nơi cổ họng, thể loạng choạng, suýt chút nữa trụ vững, nuốt ngược vị tanh trong miệng xuống, nghiến răng: “Người ! Người !”
Xoẹt! Rút chủy thủ hung hăng đ.â.m xuống. Cơ Sâm trừng lớn mắt Cẩm Sơ, gương mặt tràn đầy cam tâm, trút thở cuối cùng.
Cẩm Sơ rút chủy thủ về, chậm rãi dậy, nghiêng đầu về phía Bắc Lương Đế. Ánh mắt đó khiến Bắc Lương Đế run lẩy bẩy.
“Vương gia, chỉ cho ngài một canh giờ để thẩm vấn. Một canh giờ , nếu vẫn tra kết quả, thì hãy giao cho xử trí.”
“Ngươi định gì?” Trấn Vương cau mày.
Cẩm Sơ ném thanh chủy thủ trong tay xuống đất, ý tứ rõ ràng cần cũng hiểu: “Hoàng đế Bắc Lương cũng nên đổi , Vương gia thấy ?”
Trấn Vương sự táo bạo của Cẩm Sơ cho chấn động. Chưa từng thấy một nữ tử nào sát phạt quả quyết như thế, g.i.ế.c mà hề run sợ chút nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-199-hoang-de-gia-bang.html.]
Không cho Trấn Vương cơ hội , Cẩm Sơ cất cao giọng với thị vệ bên ngoài lao: “Tất cả lui xuống canh giữ ở cửa, một canh giờ hãy .”
“Dạ, tuân lệnh.”
Cẩm Sơ với Trấn Vương: “Vương gia hỏi gì cứ hỏi. Không ai thấy, cũng ai .” Nói , Cẩm Sơ nghênh ngang rời .
Trong lao, mấy . Bắc Lương Đế giận sợ. Trấn Vương mặt trầm như nước, ánh mắt rơi xuống thanh chủy thủ đất. Hắn mà một nữ tử bé nhỏ uy hiếp.
Đứng bên ngoài Thận Hình Tư, ánh dương chính ngọ chiếu lên thể, vô cùng dễ chịu. Y phục trắng muốt sớm vấy đầy vết máu, mùi tanh nồng nặc xộc mũi. Nàng cũng để tâm. Tìm khiêng ghế đến, xuống. Toàn bộ Thận Hình Tư bao vây. Nàng nheo mắt ngắm lên cao, trong đầu đang nghĩ gì. Không xa, bỗng nhiên nàng thấy một ngọn lửa bốc ngút trời, hướng, là Chương Hòa Cung. Nàng thoáng liếc , thu hồi tầm mắt.
Mèo con Kute
Chưa đến một canh giờ, phía truyền đến tiếng bước chân. Trấn Vương vội vàng : “Thái tử phi xem .”
Cẩm Sơ chậm rãi dậy từ ghế, chắn ngang đường của Trấn Vương: “Còn xin Vương gia cùng xem một chút.”
Trấn Vương cau mày đến mức thể kẹp c.h.ế.t một con ruồi, nhưng cho phép cự tuyệt. Phía là vô thị vệ, nghiêm chỉnh chờ đợi. Cuối cùng cũng chỉ thể c.ắ.n răng theo.
Cẩm Sơ ngoài lao. Bắc Lương Đế lúc đang trợn trừng mắt, hai tay treo lên, bất động. Thị vệ tiến lên kiểm tra, kinh hoảng : “Hoàng... Hoàng thượng băng hà .”
“Cái gì?” Cẩm Sơ kinh ngạc, chợt về phía Trấn Vương: “Vương gia ngươi thí quân !”
Trấn Vương hai chữ “thí quân”, biểu cảm mặt giữ nổi nữa: “Hồ đồ! Bản vương hề động thủ, chẳng qua chỉ trò chuyện vài câu, Hoàng thượng bỗng nhiên .”
Thái y tiến lên kiểm tra, đưa kết quả: “Trúng kịch độc cực nhanh, trong vòng nửa canh giờ đủ sức đoạt mạng. Hoàng thượng băng hà một khắc.”
Lời dứt, Trấn Vương càng giữ nổi nữa. Cuối cùng cũng hồn, Cẩm Sơ hôm nay đến là để g.i.ế.c Bắc Lương Đế, mà đẩy tội danh g.i.ế.c vua cho ! Trấn Vương đột nhiên về phía Cẩm Sơ: “Thái tử phi quả là thủ đoạn cao tay!”
Cẩm Sơ với vẻ mặt vô tội: “Vương gia, ngài lời gì thế. Ta chẳng qua chỉ vì hả giận, quật mấy roi, vấy m.á.u lên áo tang, dùng một áo tang đó đốt mộ phụ , cũng thể an ủi linh hồn phụ trời. Ngài và Điện hạ giao ước quân tử, Điện hạ mới yên tâm giao Hoàng thượng cho ngài thẩm vấn tiên. Giờ c.h.ế.t, chẳng bằng nghĩ xem tiếp theo nên thế nào?”
“Ngươi!” Trấn Vương tức đến mức mí mắt giật liên hồi, nhưng bó tay với đối phương.