Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 147: Chọc giận Thái tử phi ---
Cập nhật lúc: 2025-10-07 00:36:33
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cơ Sâm bỗng nhiên lạnh một tiếng, hai tay chống lưng, ánh mắt ngẩng lên về phía xa: “Ta Thái tử ắt hẳn hứa hẹn với Đại ca đủ lợi ích, Đại ca, chúng mới là cùng lớn lên, tình nghĩa phi phàm, Thái tử chẳng qua chỉ là lợi dụng Vân Vương phủ thôi, quan trọng nhất là, ngôi vị Thái tử nhất định thể lâu .” Vân Vương Thế tử nhướn mày dài, tỏ vẻ mấy bận tâm.
“Yến Từ Đông cung đầy ba tháng hãm hại thanh danh, Thái tử những buông tha nàng, trái còn dùng Yến Từ uy h.i.ế.p .” Ban đầu Cơ Sâm đồng ý Yến Từ gả Đông cung, là do Vân Vương cố chấp như , kết quả thì , Yến Từ căn bản phát huy tác dụng. Cuối cùng ngược còn trở thành yếu điểm. Thế nhưng, yếu điểm cũng công dụng của yếu điểm. Yến Từ là cô con gái duy nhất do đích tỷ của Vân Vương Thế tử để , nhắc đến Yến Từ, mắt Vân Vương Thế tử khẽ động, mí mắt nhếch lên: “Yến Từ bây giờ ?” “Đã trúng độc.” Cơ Sâm hề giấu giếm, kể hết chuyện: “Độc, là do Thái tử hạ.” Vân Vương Thế tử mím chặt môi, im lặng.
Cơ Sâm : “Còn một chuyện thể xóa bỏ, đó là đả bại Thịnh gia, thôn tính một phần gia sản của Thịnh gia, Thôi thị nhất tộc mới địa vị như ngày hôm nay. Chuyện , Thái tử phi thể , Thịnh gia là trói sống lên thuyền dìm c.h.ế.t đó.” “Đủ !” Sắc mặt Vân Vương Thế tử trầm xuống, ánh mắt cảnh cáo về phía Cơ Sâm: “Vân Vương phủ từng cho ngươi cơ hội, là do chính ngươi thất bại liên miên, thể trách cứ khác.” Nói đoạn, Vân Vương Thế tử phất áo bỏ . Tư thái , rõ ràng là hề Cơ Sâm thuyết phục. Cơ Sâm bóng lưng Vân Vương Thế tử dần khuất xa, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Đêm tối tịch mịch, Vân Vương phủ tĩnh mịch mà ẩn chứa một bầu khí quỷ dị.
Ngày hôm , Tiêu Trục Nguyệt bệnh, Cơ Sâm rời nửa bước túc trực giường, tự việc, tuyệt nhờ vả ai. Mặc cho bên ngoài ồn ào đến mức nào, vẫn tỏ một vẻ liên quan gì đến .
“Phu quân…” Tiêu Trục Nguyệt cảm động đến mức rối tinh rối mù, chóp mũi ửng hồng, cuối cùng cũng hiểu thế nào là hoạn nạn thấy chân tình, nàng nâng tay nắm lấy tay Cơ Sâm: “Đa tạ phu quân rời bỏ, kiếp nhất định phụ .” Cơ Sâm khẽ cụp mi mắt, che vẻ châm chọc nhàn nhạt, để dấu vết rút tay , tiếp tục đút thuốc, miệng : “Nàng là thê tử cưới hỏi đàng hoàng của , thể vì vài lời đồn đại mà lạnh nhạt với nàng.” Tiêu Trục Nguyệt kích động gật đầu, thầm thề trong lòng, nhất định sẽ một vợ , nàng nhịn bên ngoài: “Nếu Vân Vương còn ở trong phủ, một chuyện sẽ do bọn họ định đoạt , một đám thiển cận!”
Lời Cơ Sâm tán đồng, Vân Vương còn đó, thể dung thứ cho Vân Vương Thế tử càn!
Thế nhưng, Vân Vương phủ đầu dựa Thái tử ư? Cũng xem Thái tử thể chấp nhận sự chướng mắt .
Sau khi phủ yên tĩnh vài ngày, Tây Quan một nữa đổ một trận tuyết lớn, Đình Lan uyển sớm chuẩn đủ đồ dùng qua đông.
Cẩm Sơ qua cửa sổ mơ hồ thấy bên ngoài tuyết trắng xóa.
Phi Sương vươn tay ước lượng một chút: “Dày chừng , nô tỳ từng thấy tuyết lớn đến thế, cũng sang năm trồng lương thực .” Cẩm Sơ khẽ nhíu mày, cuộc sống của bách tính biên quan vốn đủ khổ , một trận tuyết lớn như , còn sang năm bao nhiêu gặp tai ương.
“Đến Tề thúc đưa một phong thư, bảo các cửa hàng tích trữ thêm lương thực, đến những nơi mùa màng bội thu xem xét, mua vài cửa hàng, mua thêm ít gạo dư thừa từ tay bách tính.” Cẩm Sơ phân phó.
Phi Sương gật đầu.
“Thái tử phi.” Bên ngoài Phi Nhạn đẩy cửa bước , miệng nàng còn vương vài sợi khí lạnh, bên cửa dậm dậm chân, thở hổn hển : “Hôm nay từ tới một đám , đến nha môn Tri phủ tố cáo Thôi thị nhất tộc, bên ngoài đang ồn ào náo nhiệt lắm.” Thôi thị nhất tộc hai ngày mới đến, hôm nay tố cáo ? Lại Phi Nhạn : “Mấy đó đầu đuôi lắm, là Thôi thị nhất tộc cưỡng ép cướp đoạt trăm mẫu ruộng trong thành Tây Quan, còn đ.á.n.h c.h.ế.t , những năm qua thể tố cáo , Thôi gia đến, liền một tố cáo thẳng lên quan phủ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-147-choc-gian-thai-tu-phi.html.]
Mắt Cẩm Sơ khẽ động, mơ hồ cảm thấy gì đó đúng: “Bây giờ các nước đều đang chằm chằm mỏ vàng ở vùng giao giới, đột nhiên xuất hiện đến cáo trạng thế , tuy Thôi thị nhất tộc đến, nhưng thành Tây Quan ai mà chẳng cựu Vân Vương phi chính là đích nữ nhà họ Thôi, những năm qua Thôi Hạo cũng ở thành Tây Quan, thể tố cáo ?” Nghe Cẩm Sơ phân tích như , Phi Nhạn ngây .
“Phái theo dõi một chút.”
“Vâng.”
Cả một ngày, mắt Cẩm Sơ giật liên hồi.
Đến buổi chiều, tố cáo Thôi thị nhất tộc tiến triển mới: “Thái tử phi, trăm mẫu ruộng đó ban đầu chủ sở hữu là phủ Thịnh gia chúng .”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩm Sơ căng thẳng, quanh quẩn , quả nhiên còn duyên cớ khác. “Trên địa khế hiện tại vẫn là Thịnh gia, chỉ , Tây Quan và Ninh Nam giao giới mấy trang viên, cũng tên Thịnh gia, cũng Thôi thị chiếm giữ. Thôi thị phất lên nhờ mỏ dầu và tàu thuyền, mỏ dầu …” Phi Nhạn ấp úng, dám tiếp. Thịnh lão gia quá đột ngột, căn bản hề cho Cẩm Sơ Thịnh gia rốt cuộc bao nhiêu tài sản, nàng chỉ Lũng Tây và Kinh thành. Lại ngờ Tây Quan, Ninh Nam cũng . Mấy vị quản gia năm xưa từng giúp Thịnh lão gia thu xếp gia sản đều biệt tăm rõ tung tích, nếu tra, chỉ thể điều tra từ hồ sơ quan phủ. Lần tố cáo Thôi thị nhất tộc, chính là từ hồ sơ quan phủ tra đăng ký ban đầu, chủ sở hữu ruộng ghi chép là Thịnh gia. Cẩm Sơ thể yên nữa, gia sản của Thịnh gia thể cứ để Thôi thị nhất tộc chiếm đoạt, hơn nữa Thôi thị nhất tộc chiếm đoạt sản nghiệp của Thịnh gia từ bốn năm . Quá đáng lắm!
“Thái tử phi.” Hồng Chi tiến lên an ủi: “Nếu tra , chắc chắn sẽ lời giải thích. Thôi thị nhất tộc ngay mắt chúng , thể chạy thoát .” Cẩm Sơ lắc đầu, ánh mắt dần sâu thẳm, nếu chỉ là chiếm đoạt một phần tài sản, đòi là xong, nhưng để vì tài sản mà từ thủ đoạn những chuyện gì đó. Liên quan đến tính mạng con , đây chính là đại sự. Nàng thậm chí trực giác là cố ý lớn chuyện , dẫn dắt nàng tiếp tục điều tra, Cẩm Sơ nâng tay khẽ vuốt ve cái bụng nhô lên, chìm suy tư.
“Nô tỳ Trường Khánh , điện hạ dạo bận đến mức ngay cả cơm cũng ăn , nếu , chuyện điện hạ nhất định thể giải quyết thỏa.” Phi Sương . Cẩm Sơ ngẩng đầu Phi Sương: “Không quấy rầy điện hạ.” Nàng thể chuyện gì cũng ỷ Cơ Thừa Đình, đặc biệt chuyện liên quan đến Thịnh gia. Cẩm Sơ nhanh chóng bình tĩnh , thậm chí đoán kẻ tung tin chắc chắn là Cơ Sâm! Vân Vương Thế tử và Thôi thị nhất tộc đầu dựa Cơ Thừa Đình, chọc giận Cơ Sâm vui, nên dứt khoát đến châm ngòi chuyện , cũng là tin chắc nàng sẽ dễ dàng bỏ qua. Mấy nha lo lắng nàng. Cẩm Sơ mỉm với mấy : “Các ngươi yên tâm, sẽ hành động bốc đồng .” Thù báo, con cũng thể bất kỳ sơ suất nào.
Hoàng hôn, Thế tử phi Lệ thị dẫn theo Tộc trưởng phu nhân của Thôi thị nhất tộc đến cầu kiến Thái tử phi. Cẩm Sơ khẽ day day mi tâm: “Cứ thể khỏe, nghỉ ngơi .” Không gặp hai họ. Hai cũng mơ hồ, trong lòng càng thêm thấp thỏm. Cẩm Sơ nhướng mày Phi Nhạn: “Lâm ma ma thế nào ?” “Sau khi điện hạ công khai đ.á.n.h c.h.ế.t Đàm ma ma, Lâm ma ma ngoan ngoãn hơn nhiều, trốn trong phòng chịu ngoài.” Cẩm Sơ hiểu rõ: “Ngày mai bắt đầu để bà trong phòng hầu hạ.” Phi Nhạn hỏi nhiều, gật đầu.
Ngày hôm , Lâm ma ma gọi đến hầu hạ ở gian trong. Bà lộ vẻ thấp thỏm, Cẩm Sơ cũng để ý đến bà . Phi Nhạn và Phi Sương khiêng đến ít sổ sách. Cẩm Sơ bên bàn sách tự kiểm tra sổ sách, liền hai canh giờ, hề ngẩng đầu. Các nha trong phòng ai nấy bận việc của , Lâm ma ma thấy ai chú ý đến , ngược thở phào nhẹ nhõm. “Rầm!” Cẩm Sơ tức giận khép cuốn sổ tay , khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng tức tối : “Những năm nay ít nhất tổn thất mấy trăm vạn lượng bạc.”
Mèo con Kute
“Thái tử phi xin bớt giận, ngàn vạn đừng nổi giận.” Phi Sương vội vàng đến khuyên. Con khổng lồ khiến Lâm ma ma chấn động thôi, bà thò đầu hỏi: “Có là chuyện Thôi thị nhất tộc chiếm đoạt sản nghiệp Thịnh gia chúng ?” Cẩm Sơ tức đến nỗi nhắm mắt . Lúc bên ngoài truyền tin Thôi thị cùng Tộc trưởng phu nhân của Thôi thị đến thỉnh an. Được Cẩm Sơ hiệu, nha dẫn hai . Hai bước thấy mấy thùng lớn sổ sách, cùng với ngọn lửa giận dữ thể che giấu của Cẩm Sơ. Mắt Thôi thị khẽ giật, tiến lên hành lễ: “Xin thỉnh an Thái tử phi.” Tộc trưởng phu nhân họ Thôi chừng hơn năm mươi tuổi, mặt nở nụ hành lễ: “Xin thỉnh an Thái tử phi.” Cẩm Sơ ngẩng đầu chằm chằm Tộc trưởng phu nhân hồi lâu, lẽ ánh mắt của nàng quá sắc bén, sắc mặt Tộc trưởng phu nhân chút khó giữ , bà sờ sờ má, giải thích: “Thái tử phi đừng những lời đồn đại bên ngoài lừa gạt, chuyện hiểu lầm.” Nghe , Cẩm Sơ khẽ nâng cằm, hiệu hai dậy.
“Thái tử phi, trăm mẫu ruộng đó là mua từ Thịnh gia, chỉ là còn kịp đến kho địa khế đổi tên, hơn nữa Thịnh Thịnh , chỉ là trùng hợp cùng họ với mà thôi.” Tộc trưởng phu nhân giải thích. Cẩm Sơ tức giận đến cực điểm bật : “Trên đời họ Thịnh quả thật nhiều, nhưng hai chữ Thịnh Viên, trùng hợp y hệt với tên ghi địa khế của Thịnh gia, chuyện thật chút trùng hợp quá.” Trên địa khế rõ ràng hai chữ Thịnh Viên, quan phủ cũng ghi chép, há nào Tộc trưởng phu nhân thì ? Tộc trưởng phu nhân thấy thể chối cãi nữa, đành rút địa khế từ trong lòng , cùng với thu hoạch những năm , một nghìn lượng ngân phiếu hai tay dâng lên: “Chuyện năm đó do xử lý, nếu Thái tử phi nhận định như , thì cũng gì để , chỉ là trăm mẫu ruộng nhỏ bé, đừng vì mà tổn hại hòa khí đôi bên, cứ coi như Thôi thị nhất tộc hiếu kính Thái tử phi .” Lời thật chói tai. Tư thái của Tộc trưởng phu nhân rõ ràng là, đối phương ỷ thế h.i.ế.p , bà vì dập tắt cơn giận, đành miễn cưỡng nhận tội. Rõ ràng là miệng phục mà lòng phục.
“Thái tử phi, ngàn vạn đừng vì chút chuyện nhỏ mà nổi giận…” Thôi thị cũng ở bên cạnh khuyên nhủ. “Chuyện nhỏ?” Cẩm Sơ lạnh mặt, vỗ cuốn sổ sách tay: “ chỉ một với rằng, Thôi gia chiếm đoạt sản nghiệp của Thịnh gia.” Sắc mặt Tộc trưởng phu nhân khẽ biến: “Đây tuyệt đối là lời đồn, Thanh Hà Thôi thị là thế gia trăm năm, tuyệt đối sẽ chuyện đê tiện như . Trăm mẫu ruộng là do Thôi gia kịp đổi tên thì Thịnh gia xảy chuyện, Thôi gia đành ngậm bồ hòn ngọt, nhận thì nhận , còn những chuyện khác, Thôi gia há thể nhận ?” Tộc trưởng phu nhân bắt đầu lau nước mắt, bày một bộ dạng đáng thương. “Kêu la om sòm gì đấy, kinh động đến Thái tử phi, ngươi mấy cái mạng mà đền!” Hồng Chi quát lớn. “Khục” một tiếng, Tộc trưởng phu nhân nuốt tiếng trong, còn nhịn ợ một cái, hổ đến đỏ bừng mặt.