Sau đêm tuyết bị chôn sống, ta trọng sinh đoạt lại vận mệnh Phượng Hoàng của thiên kim giả - Chương 106: Thái tử phi ban chết Tiêu Lương Đệ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-06 13:57:09
Lượt xem: 32
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Hoàng thượng, chuyện … chuyện liệu là hiểu lầm chăng?” Lâm Thái Hậu hành động dọa đến năng cũng lưu loát. Bắc Lương Đế đưa mắt một cái sắc lạnh. Lâm Thái Hậu ngượng nghịu im bặt, chợt hối hận khi đến tìm Bắc Lương Đế. Chuyện càng ngày càng lớn, bảo bản mới là thượng sách. Mọi trong điện ai dám thở mạnh. Ngón tay Bắc Lương Đế nhẹ nhàng gõ lên long án, về phía Cơ Thừa Đình: “Thái tử!”
“Nhi thần tại!”
“Chuyện lương thảo giao cho ngươi thẩm vấn, nhất định cho hai mươi vạn quân hồn Nam Cương một lời giải thích.” Cơ Thừa Đình lớn tiếng gật đầu: “Nhi thần tuân chỉ!”
“Tất cả lui xuống !” Bắc Lương Đế kiên nhẫn phất tay.
Mọi cùng lui.
Ra khỏi điện, tâm tình Cẩm Sơ càng thêm phức tạp, cách đám đông xa về phía Cơ Thừa Đình một cái. Lâm Thái Hậu và Tiêu Nhiễm Thấm vây quanh một trái một . Tiêu Nhiễm Thấm quỳ mặt Cơ Thừa Đình: “Điện hạ, cầu xin đại phát từ bi cho một cơ hội thăm phụ .” Lâm Thái Hậu thì nhịn hỏi: “Tiêu gia rốt cuộc khai điều gì?” Cơ Thừa Đình khẽ mím môi, hỏi ngược Lâm Thái Hậu: “Hoàng tổ mẫu chẳng hiểu rõ trong lòng, hà tất hỏi thêm.” Bị đối đáp như , Lâm Thái Hậu ngớ . Cơ Thừa Đình sải bước rời khỏi điện, Tiêu Nhiễm Thấm cả suy sụp, ngã bệt xuống đất, thất thần lạc phách, tình cờ ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Cẩm Sơ, há miệng, lời cầu xin tiếp theo thực sự thể thốt nữa.
“Thái tử phi xin dừng bước.” Trung Công Công chặn đường Cẩm Sơ, cúi : “Hoàng thượng mời .” Cẩm Sơ gật đầu. Tần Lão Phu Nhân cũng , nhưng Trung Công Công ngăn : “Hoàng thượng chỉ triệu kiến một Thái tử phi.” Trung Công Công giữ Tần Lão Phu Nhân ở bên ngoài, dẫn Cẩm Sơ điện. Bắc Lương Đế vẫn ngay ngắn long ỷ, cúi đầu xử lý tấu chiết, mặt hiện rõ vẻ tức giận, hết cuốn đến cuốn khác, Cẩm Sơ kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng, ánh mắt Bắc Lương Đế từ tấu chiết ngẩng lên, sắc bén như ưng chằm chằm Cẩm Sơ. Cẩm Sơ chân mềm nhũn quỳ xuống đất: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”
Bắc Lương Đế lớn tiếng: “Thái tử đưa ngươi về Lũng Tây bái tổ tiên Thịnh gia, thể thấy đối với ngươi là chân tâm thực ý, một đường ngươi chịu kinh sợ .” Cẩm Sơ lập tức nhớ lời dặn dò của Tần Lão Phu Nhân, vẻ mặt bàng hoàng về phía Bắc Lương Đế: “Nhi thần một đường thuận lợi, hề kinh sợ.”
“Thái tử phi, Hoàng thượng là chuyện ở Hoài An, Thái tử c.h.é.m g.i.ế.c Dũng Vương một sự, nữ nhi thường sợ m.á.u me, chứ?” Trung Công Công truy hỏi. Cẩm Sơ lắc đầu: “Phụ hoàng đa lự , nhi thần và điện hạ ở Hoài An phân đạo dương tiêu .” Bắc Lương Đế rõ ràng tin. “Hai tháng , nhi thần liên tục tin phụ vẫn còn sống, nhi thần lòng nóng như lửa đốt, bèn cầu xin điện hạ, trở về Lũng Tây.” Bắc Lương Đế mặt lộ vẻ nghi ngờ, nhưng Cẩm Sơ vẻ mặt thản nhiên, trong lòng nghi hoặc giảm quá nửa, liền đổi thành khen ngợi: “Lấy vợ lấy hiền, Thái tử thể lấy ngươi, là phúc khí của Thái tử.” Đơn giản dặn dò vài câu, ban thưởng vài món trâm cài tóc cho nàng lui. “Nhi thần cáo lui.”
Lúc từ Nghị Chính Điện gần trưa, nàng ngẩng đầu ánh nắng chói chang giữa trưa, nheo mắt .
“Thái tử phi.” Một câu của Cơ Sâm hành lang dài cắt ngang suy tư của Cẩm Sơ. Cẩm Sơ tiếng ngẩng đầu lên, sắc mặt Cơ Sâm trông tệ, bước chân vội vã, ngay cả thở cũng gấp gáp, lông mày và khóe mắt nhuốm màu lo lắng.
“Nhị hoàng .” Cẩm Sơ gật đầu, coi như chào hỏi.
11. Cơ Sâm đột nhiên một tiếng: “Không ai ngờ Thái tử mà sẽ giấu một bí mật lớn như , nhưng phụ hoàng từ đến nay đều sủng ái , cho dù Thái tử phạm , cũng sẽ gánh tội , vị trí Thái tử vững như núi, ai thể lay chuyển .” Cẩm Sơ gì. “Thịnh Quốc Công cứu hơn hai mươi vạn quân Nam Cương, Thái tử hề nhắc tới một chữ, ngược còn đổ oan lên đầu Vân Vương, tránh nặng tìm nhẹ như , Thái tử phi nghĩ đến việc đòi công bằng cho Thịnh Quốc Công ?” Giọng Cơ Sâm thêm vài phần chất vấn.
Đối mặt với lời chất vấn gay gắt, Cẩm Sơ mỉm : “Ta chỉ là một phụ nhân, hiểu Nhị hoàng đang gì.” Cơ Sâm nhíu mày. Lúc Trung Công Công bước : “Nhị hoàng tử, Hoàng thượng vẫn đang đợi .” Ngắt lời Cơ Sâm định mở miệng, Cẩm Sơ nán lâu, bỏ , một đường trở về Đông Cung, mồ hôi trong lòng bàn tay ngừng túa , sợi dây căng thẳng trong lòng nàng nới lỏng. Vừa thở dốc một , nha báo Tiêu Lương Đệ quỳ mãi dậy. “Thái tử phi, Tiêu Lương Đệ từ quỷ môn quan trở về, thể yếu ớt, cầu xin đại phát từ bi, gặp Tiêu Lương Đệ một ạ.” Tố Tập quỳ bên ngoài Nam Uyển, cất cao giọng kêu. Ánh mắt Cẩm Sơ khẽ chuyển, Thái y từng Tiêu Nhiễm Thấm chỉ là sốt cao, uống t.h.u.ố.c nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe, đến mức nguy hiểm tính mạng. Hiện giờ cục diện rõ ràng, Tiêu gia đang bao vây, ngay cả Lâm Thái Hậu cũng cách nào, nàng thể kéo theo Thái tử ? “Hồng Chi.” Hồng Chi hiểu ý, ngoài một chuyến.
Bên ngoài, Tiêu Nhiễm Thấm quỳ đến nỗi trán sưng đỏ, vết bầm trắng trán. Hồng Chi : “Tiêu Lương Đệ hà tất khó Thái tử phi, chuyện lớn như một Thái tử phi thể quyết định, hãy trở về .” “Không, hôm nay nhất định gặp Thái tử phi.” Tiêu Nhiễm Thấm hạ quyết tâm, gặp thì chịu bỏ cuộc. Một canh giờ... hai canh giờ... Cho đến tối muộn, Tiêu Nhiễm Thấm lảo đảo bên trong, sắc mặt trắng bệch c.ắ.n răng gắng gượng. Cuối cùng, một bóng dáng màu xanh lam nhạt xuất hiện mắt nàng. Cẩm Sơ bậc thềm, thần sắc bình thản Tiêu Nhiễm Thấm: “Tiêu Lương Đệ.” “Thái tử phi!” Tiêu Nhiễm Thấm lao tới dập đầu Cẩm Sơ, kích động vô cùng: “Thiếp hối hận , cầu xin Thái tử phi giơ cao đ.á.n.h khẽ.” Cẩm Sơ thở dài một .
12. “Thiếp dám hy vọng Thái tử phi tha thứ, chỉ cầu Thái tử phi thể vài lời mặt điện hạ, một cháu trai nhỏ mới ba tháng tuổi, trẻ thơ vô tội… cầu Thái tử phi thể bảo hộ huyết mạch Tiêu gia.” Tiêu Nhiễm Thấm dập đầu ‘bộp bộp’. Cẩm Sơ nhớ đầu gặp Tiêu Nhiễm Thấm, rạng rỡ, kiêu sa, cao quý thanh nhã, chỉ vài tháng ngắn ngủi rơi cảnh ngày hôm nay. Nàng : “Chuyện cầu vô ích.” Tiêu gia cũng từng tham gia hãm hại Thịnh gia, là kẻ thù của nàng, Cẩm Sơ dùng một sợi dây thừng siết c.h.ế.t Tiêu Nhiễm Thấm là ân điển cực lớn . Tiêu Nhiễm Thấm đột nhiên ngẩng đầu: “Vậy Thái tử phi thể giúp rời khỏi Đông Cung, trả phận đích nữ Tiêu gia ?” Nhìn thấy sự quyết tuyệt và tia hận ý thoáng qua trong mắt Tiêu Nhiễm Thấm, ánh mắt Cẩm Sơ khẽ lay động: “Ngươi là lương do Thái Hậu và Hoàng thượng cùng ban Đông Cung, vô quyền chủ.” “Sao thế, chỉ cần cầu xin Thái tử, một tờ hưu thư, chính là tự do chi .” Tiêu Nhiễm Thấm vội vàng .
Cẩm Sơ hề Tiêu Nhiễm Thấm lay động, ngược còn sinh nghi ngờ về lời của Tiêu Nhiễm Thấm. Ban đầu tốn hết tâm tư để gả đây, giờ hưu thư? Theo những gì nàng , Tiêu Nhiễm Thấm là một nữ tử thấu tình đạt lý, Cẩm Sơ cũng vạch trần, sang với Hồng Chi: “Trước tiên hãy đưa Lương Đệ về.” Sau đó dặn dò Phi Sương: “Ngươi đích theo dõi, khi Điện hạ trở về thì mời tới.” “Vâng.” Thấy , Tiêu Nhiễm Thấm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cho rằng Cẩm Sơ gật đầu đồng ý, dập đầu xong thì gắng gượng thể, một bước đầu ba lượt rời . Sau khi , Cẩm Sơ phân phó: “Nghĩ cách đưa Tố Tập đến đây, đừng kinh động Tiêu Lương Đệ .” Hồng Chi hiểu ý. Chờ đợi hơn nửa canh giờ , Hồng Chi đưa Tố Tập đến, Tố Tập hiểu gì nên quỳ đất, Cẩm Sơ khom lưng dùng ngón tay bóp cằm Tố Tập: “Hôm nay Tiêu Lương Đệ gặp ai, nhận tin tức gì ?” Tố Tập lộ vẻ kinh hoàng, theo bản năng lắc đầu. “Nói!” Cẩm Sơ lạnh lùng. “Nô, nô tỳ .” Tố Tập một mực khẳng định .
13. Cẩm Sơ buông tay, đưa một ánh mắt, Phi Sương bóp cằm Tố Tập, lực đạo ngày càng lớn, Tố Tập đau đến mức nước mắt sắp trào . “Kéo hậu viện, nhất định bắt cô sự thật, nếu chịu mở miệng, dìm chết!” Phi Sương gật đầu, nhấc tay xách Tố Tập lên đưa . Cẩm Sơ ghế kiên nhẫn chờ đợi, Phi Yến nhịn hỏi: “Thái tử phi là nghi ngờ cho Tiêu Lương Đệ chủ ý ?” “Không , nhưng luôn cảm thấy chuyện đơn giản như .” Tố Tập là một kẻ cứng đầu, dùng hình cũng chịu , Phi Sương còn chút e dè, cuối cùng, Hồng Chi bước hậu viện, ở riêng với Tố Tập một lát, nhanh Tố Tập dùng tàn cuối cùng khai . “Là tiểu cung nữ bên cạnh Kỳ Quý Phi truyền lời cho Tiêu Lương Đệ, rằng Đại Khánh để ý Tiêu Lương Đệ, cầu cưới Thái tử phi.” Hồng Chi khẽ . Trong mắt Cẩm Sơ thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Hoàn ngờ Tiêu Lương Đệ dính líu đến Đại Khánh.
“Kỳ Quý Phi……” Kỳ Quý Phi là cô cô của Kỳ Dư An, vô cùng yêu thương Kỳ Dư An, Kỳ Quý Phi lý do gì để giúp Tiêu Lương Đệ, trừ phi là Kỳ Dư An mật báo. Người thể khiến Kỳ Dư An mật báo, chắc chắn là Tiêu Lương Đệ giá trị cực lớn. Nếu Tiêu Nhiễm Thấm trở thành Thái tử phi của Đại Khánh, nàng lợi , nhưng chắc chắn sẽ gây trở ngại cho Cơ Thừa Đình. Một như , chỉ cần một ngày thể xoay chuyển tình thế. Nhất định sẽ c.ắ.n trả . Cẩm Sơ suy nghĩ một lát vẫy tay hiệu cho Hồng Chi, Hồng Chi tiến lên lắng , khi thì thầm vài câu, Hồng Chi kinh ngạc: “Thái tử phi, nếu điều tra , sẽ phạt đó ạ.” “Nếu chuyện, nguyện ý gánh chịu.” “Vâng.”
Mèo con Kute
14. Hoàng hôn. Hồng Chi trở về. Cùng lúc đó, tin tức Tiêu Lương Đệ treo cổ tự vẫn cũng truyền , một lương chết, chuyện nhỏ nhỏ, theo quy củ, Nội Vụ Phủ phái đến điều tra. Xem rốt cuộc là thật sự tự vẫn ám hại. Sau khi báo lên Nội Vụ Phủ, nhanh đến điều tra. Nửa canh giờ đưa kết luận, Tiêu Lương Đệ là do sợ tội mà tự vẫn, phi tần tự sát là trọng tội, nhưng cả Tiêu gia đều đang trong lao ngục, cái c.h.ế.t của Tiêu Lương Đệ truyền đến tai Lâm Thái Hậu. Đồng tử Lâm Thái Hậu co rút, mặt đầy vẻ thể tin : “Tiêu Lương Đệ tự sát?” Nói , Lâm Thái Hậu còn đặc biệt phái thăm dò. Rất nhanh điều tra trở về: “Tiêu Lương Đệ vết thương ngoài, Nội Vụ Phủ cử ngỗ tác kiểm tra, quả thật là tự sát, nhưng lão nô ngóng , khi c.h.ế.t Tiêu Lương Đệ quỳ cửa Thái tử phi tròn ba canh giờ.”
Lâm Thái Hậu còn để ý đến việc thương tâm đau buồn, bà xoa xoa giữa hai lông mày tức giận: “Đồ ngu ngốc , cố tình c.h.ế.t lúc , uổng công ai gia màng thể diện cầu hôn sự cho nàng .” “Tiêu Lương Đệ tự sát, Thái tử phi là chủ của Đông Cung cũng khó thoát khỏi liên can, truyền lệnh của ai gia, bắt Thái tử phi chép vạn kinh thư suốt đêm!” Lâm Thái Hậu đây là đang trút giận trong lòng. Bị phạt chép kinh thư, Cẩm Sơ một chút cũng bất ngờ, trong lòng ngược cảm thấy an tâm hơn nhiều, tháo trâm cài tóc, một bộ váy dài màu trắng đơn giản thư phòng, bắt đầu chép kinh thư. Chép kinh thư đối với nàng vốn thành thói quen, ở Đại Phạn Sơn chép ròng rã ba năm, mỗi quyển kinh thư đều thuộc làu làu. Ban đầu chút yên lòng, chép vài trang đó dần dần nhập tâm. Chỉ là chép vạn kinh thư, ngủ nghỉ ba ngày thể chép xong là lắm . Lâm Thái Hậu sợ nàng lười biếng, phái một cung nữ đến giám sát.
Màn đêm buông dần. Phi Sương xót xa, mang sâm thang cửa, nhưng cung nữ ngăn , Phi Sương lạnh mặt : “Thái Hậu nương nương chỉ chép kinh thư, từng ăn uống ?” Cung nữ phản bác: “Chép kinh thư tự nhiên thành kính, thì nên ăn uống.” “Thân thể Thái tử phi mệnh hệ gì, ngươi gánh nổi hậu quả ?” Dưới sự răn đe của Phi Sương, cung nữ đành lùi bước. Phi Sương bước : “Thái tử phi, hãy nghỉ ngơi một chút ạ.” Cẩm Sơ lắc đầu, vùi đầu khổ , trong đầu đang nghĩ đến những chuyện khác, ngẩng đầu lên hỏi: “Bên ngoài tin tức gì ?” “Bẩm Thái tử phi, Hoàng thượng triệu kiến Nhị hoàng tử đến nay vẫn
Ra khỏi đó, Thái hậu cho mời thái y tới, còn về phần Điện hạ, nô tỳ thăm dò tin tức gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/sau-dem-tuyet-bi-chon-song-ta-trong-sinh-doat-lai-van-menh-phuong-hoang-cua-thien-kim-gia/chuong-106-thai-tu-phi-ban-chet-tieu-luong-de.html.]
"Ừm!" Nàng tiếp tục chép kinh thêm hai canh giờ nữa.
Mãi đến khi đêm khuya tĩnh mịch, Phi Yến mài mực mấy bận, bên cạnh Cẩm Sơ chất thành một chồng kinh thư dày cộm, đếm đếm cũng chỉ mới hơn nghìn quyển.
Chép đến sáng sớm ngày thứ hai, tay nàng run lẩy bẩy, Cẩm Sơ c.ắ.n răng gắng gượng.
Cuối cùng đến tối ngày thứ ba, nàng cũng chép xong, cổ tay còn chút sức lực nào, bèn giao kinh thư cho cung nữ ở Từ An Cung mang về bẩm báo.
Tưởng chừng thể nghỉ ngơi đôi chút, ma ma Từ An Cung tới: "Thái hậu mấy ngày nay mộng mị, xin Thái tử phi, phận vãn bối , hãy tự tới Phật đường niệm kinh cầu phúc."
" Thái tử phi ngủ nghỉ ba ngày , cho dù là bằng sắt cũng nên nghỉ ngơi chứ." Phi Sương thưa.
Ma ma nhíu mày: "Thái tử phi, Thái hậu bệnh nặng chờ , là vãn bối hãy cố gắng vất vả một chút, coi như là tận hiếu ."
Cẩm Sơ hít sâu một , đây là thủ đoạn Lâm Thái Hậu dùng để trút giận, chữ hiếu đè nặng, nàng lý do gì để từ chối.
"Được."
Ma ma dẫn đường phía , Phi Sương theo ma ma ngăn : "Cầu phúc chỉ cần một là đủ ."
Cẩm Sơ cũng đành theo.
Hậu cung một tòa Phật đường, chuyên dùng để các phi tần hậu cung ngày thường thắp hương bái Phật, khắp căn phòng đầy cờ phướn, đó kín kinh văn.
Trong lư hương tỏa mùi đàn hương.
Một pho tượng Phật dát vàng rực rỡ sừng sững trong điện, vẻ mặt từ hòa, mắt thiện lương, khiến tự chủ mà sinh lòng thành kính. Cẩm Sơ chắp hai tay, quỳ bồ đoàn, thành tâm bái lạy.
"Thái tử phi xin hãy cởi giày tất." Ma ma .
Cẩm Sơ hiểu.
Ma ma chỉ một vòng đá cuội lớn lát thành hình hoa sen khổng lồ trong điện: "Mỗi một hòn đá cuội ở đây đều lấy từ núi xuống, giẫm lên đó, đủ một trăm vòng, mới coi là thành tâm."
Đá cuội hòn lớn hòn nhỏ, hòn mài nhẵn, hòn vẫn còn sắc nhọn.
"Thái hậu tới cầu phúc cũng như ." Ma ma thúc giục.
Cẩm Sơ bán tín bán nghi theo, cởi giày tất, tà váy dài che khuất bàn chân. Nàng giẫm lên đá cuội, cả lập tức tỉnh táo hơn nhiều.
Ma ma còn cố ý xách đôi giày của nàng lên.
"Ma ma, dối Phật, khi c.h.ế.t sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, chịu khổ hình lửa thiêu." Cẩm Sơ chỉ tượng Phật.
Sắc mặt ma ma biến đổi, đáy mắt mơ hồ thoáng hiện vẻ sợ hãi, nàng gượng gạo nặn một nụ , vội vàng rời .