Sạp Bói Xuyên Công Ty - Chương 82
Cập nhật lúc: 2025-04-12 08:05:43
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người phụ nữ trước mặt trông rất trẻ, nhan sắc cực kỳ xinh đẹp, khí chất cao quý, chẳng lẽ là ma?
Trần Yến mạnh tay tát vào mặt mình, “Ảo giác, chắc chắn là ảo giác.”
Trần Chiêu nhấn mạnh từng chữ, “Ba, bà ấy là bà nội, ba mau gọi ‘mẹ’ đi.”
Trần Yến: “...”
Thằng bé này bệnh không nhẹ, ông ấy thật muốn báo cảnh sát ngay tại chỗ, đưa nó vào bệnh viện tâm thần.
Lam Yên vẫn còn chút mơ hồ, bà ấy nhìn Trần Chiêu, rồi nhìn về người đàn ông lạ mặt.
"Con là con trai của anh Trần sao?"
Trần Yến lùi lại một bước, ông ấy nói: "Không, tôi không phải."
Trần Chiêu mạnh mẽ đẩy ông ấy một cái, "Ba, đây đúng là bà nội, ba mau gọi mẹ đi."
Trần Yến nhìn anh ta với ánh mắt như nhìn kẻ điên, "Chiêu Chiêu, con bị điên rồi."
Trần Chiêu không biết nói gì hơn.
Anh ta biết rằng tâm lý của ba không vững, lát nữa ba sẽ bị sốc nặng cho mà xem.
Lam Yên mỉm cười, "Chiêu Chiêu, ba cháu không tin là điều rất bình thường. Khi ba cháu còn nhỏ, bà đã qua đời. Cháu đưa bà đi gặp ông nội đi."
Trần Chiêu bước lên phía trước, "Bà nội, ông nội chắc chắn sẽ nhận ra bà, còn ba thì đầu óc cứng nhắc."
Lam Yên cười nói: "Ông nội cháu thông minh, cháu cũng thông minh."
Trần Yến: "..."
Hai người này đang chửi ông ấy ngu ngốc, ông ấy đã sinh ra một đứa con thật giỏi!
Ông ấy phải thừa nhận rằng cha và con trai ông đều xuất sắc hơn ông. Khi còn trẻ, cha ông đã ra trận g.i.ế.c giặc, dẫn theo ba mươi người tiêu diệt quân phiệt địa phương.
Con trai ông thì thông minh từ nhỏ, mười lăm tuổi đã vào lớp thiếu niên tài năng, từ cử nhân đến tiến sĩ đều hoàn thành xuất sắc. Hai mươi tư tuổi, anh ta tốt nghiệp tiến sĩ, gia nhập công ty niêm yết lớn nhất, lương khởi điểm đã là tiền triệu.
Còn Trần Yến, ông ấy chẳng có tài cán gì, chỉ làm giáo viên cấp ba ở huyện, kết hôn và có con muộn.
Nhìn thấy hai người họ cùng nhau bước vào phòng bên cạnh, ông ấy sợ c.h.ế.t khiếp.
"Này, Trần Chiêu, thằng nhóc con đứng lại! Ông nội con không chịu nổi cú sốc đâu."
Trần Chiêu giơ tay ngăn ông ấy lại, "Bà nội, bà vào đi."
Trần Yến tức giận hét lên: "Trần Chiêu, con thật sự có bệnh rồi, nếu ông nội con có chuyện gì, ta sẽ không tha cho con đâu!"
Người đàn ông lớn tuổi trên giường nghe thấy tiếng ồn ào, chậm rãi mở mắt ra. Ánh mắt ông cụ lập tức bị cuốn hút bởi bóng dáng quen thuộc ấy.
"Yên Yên... Yên Yên!"
Trần Tuyển xúc động: "Yên Yên, anh đã tìm em, cuối cùng anh đã tìm thấy em..."
Hai người đã không gặp nhau suốt tám mươi năm, ký ức dần phai mờ, dung mạo cũng thay đổi nhiều, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, họ đã nhận ra nhau.
Ông cụ là Trần Tuyển của bà, bà là Lam Yên của ông.
Lam Yên từng bước tiến về phía người trong ký ức, "Anh Trần, lâu rồi không gặp."
Giọng Trần Tuyển run rẩy, "Yên Yên, anh đã tìm em rất lâu, rất lâu. Anh về nhà chỉ tìm thấy con, nhưng không thấy em."
"Sau đó, anh đã hỏi thăm khắp nơi về tung tích của em, dẫn người đột kích vào phủ Đốc quân, nhưng vẫn không tìm thấy em, mãi mãi không tìm thấy em. Anh không tin rằng em đã chết."
Ông cụ đưa tay ra ôm người mà ông đã mong nhớ suốt tám mươi năm, nhưng bàn tay ông xuyên qua cơ thể Lam Yên, chỉ chạm vào khoảng không lạnh lẽo.
Trần Tuyển dường như đã hiểu.
Lam Yên vẫn xinh đẹp như ngày nào, thời gian dường như đã dừng lại trên người bà ấy.
Còn ông, ông đã già, sắp phải đối diện với Diêm Vương.
Trần Tuyển không kìm được mà rơi nước mắt, "Yên Yên, em đến để đón anh đi cùng em à."
Lam Yên cũng rơi nước mắt, "Anh Trần, em đã c.h.ế.t từ lâu rồi."
Bà kể về những gì đã trải qua trong suốt những năm qua, Trần Tuyển khóc đến mức không thở nổi, "Yên Yên, năm đó tất cả đều là lỗi của anh, anh đã không bảo vệ tốt cho em."
Lam Yên đã c.h.ế.t trong thời kỳ loạn lạc, chưa kịp nhìn thấy sự phồn vinh của thế giới hiện đại.
Ông ấy đã sai, ông ấy không bảo vệ được vợ của mình.
Lam Yên lắc đầu, "Đó là lỗi của thời đại, không phải lỗi của anh."
Trần Chiêu lập tức tiến lên, "Bà nội, thời đại bây giờ đã khác, sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa. Bà và ông nội nhất định sẽ mãi mãi bên nhau."
Lam Yên mỉm cười, "Anh Trần, anh đã nuôi dạy con cháu của chúng ta rất tốt."
"Chiêu Chiêu đúng là rất giỏi." Trần Tuyển lúc này mới chú ý đến con trai đang đứng ở cửa, "Trần Yến, con còn đứng đó làm gì? Mau đến chào mẹ đi."
Trần Yến: "..."
Thật sự, cô ấy đúng là mẹ.
Trần Chiêu chêm thêm, "Bố, con đã nói rồi mà, ai bảo bố không tin."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/sap-boi-xuyen-cong-ty-sewd/chuong-82.html.]
Trần Yến ngượng ngùng vô cùng, cứng đờ mà thốt lên hai chữ, "Mẹ."
Lam Yên nhìn con với ánh mắt dịu dàng, "Con à, thấy con khỏe mạnh như vậy, mẹ yên tâm rồi."
Trần Yến không biết phải trả lời thế nào, chỉ mỉm cười và gật đầu.
Trần Tuyển nói: "Đứa trẻ này đầu óc cố chấp, không được lanh lợi như Chiêu Chiêu."
Lam Yên: "Chậm chạp cũng có cái tốt của nó, nó lớn lên bình an khỏe mạnh, là em đã mãn nguyện rồi."
Hai ánh mắt chạm nhau.
"Anh Trần."
"Yên Yên."
Trần Chiêu lại bị cho ăn "cơm chó", anh ta vội kéo bố ra ngoài.
Mặt trời lặn từ phía tây, rồi lại mọc từ phía đông, tia nắng đầu tiên của buổi sáng rọi vào, Trần Chiêu mở cửa.
Ông nội khuôn mặt bình yên, khóe miệng nở nụ cười, bà nội đã biến mất.
Họ đã cùng nhau ra đi.
…
Lâm Khê đeo chiếc túi nhỏ ra ngoài, Phó Kinh Nghiêu đi bên cạnh, mở cửa ghế phụ cho cô.
Lâm Khê ngồi vào xe, thắt dây an toàn, tay nâng niu chiếc bánh nhỏ do v.ú Ngô làm.
Đã lâu rồi cô không đi tàu điện ngầm.
Những ngày gần đây, Phó Kinh Nghiêu buổi sáng đưa cô đến phố cổ vật, buổi chiều lại đón cô về nhà.
Lâm Khê không cảm thấy gì đặc biệt, nhưng v.ú Ngô thì cười không khép miệng, mỗi ngày đều thay đổi món ngon để bồi bổ cho cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, cô đã tăng thêm năm cân.
"Anh dừng ở phía trước nhé, tôi sẽ đi bộ vào."
Lâm Khê nuốt chửng phần bánh còn lại, rồi mở cửa bước xuống xe.
Hiện tại, cô tràn đầy năng lượng, đánh mười con quỷ dữ cũng không thành vấn đề.
Lâm Khê đi được vài bước, phát hiện Phó Kinh Nghiêu đang theo sau.
"Anh không đi làm sao?"
Phó Kinh Nghiêu nâng cổ tay lên xem đồng hồ, "Vẫn còn sớm, anh sẽ tiễn em vào."
"Ồ." Lâm Khê không phản đối.
Dạo gần đây, người đàn ông này ngày càng bám dính lấy cô, chẳng lẽ sợ cô trốn đi?
Lâm Khê bước vào Thần Toán Đường.
Các cụ ông, cụ bà đã chuẩn bị sẵn ghế nhỏ, hạt dưa, đậu phộng và nước khoáng.
Tiền Phú Quý và Quý Hành tất nhiên cũng có mặt, mỗi người đứng một bên, như hai vị thần giữ cửa.
Quý Hành là người đầu tiên phản ứng, "Chị đại , chị đã đến."
Lâm Khê hỏi: "Cậu hôm nay không có tiết học à?"
"Ừm ừm." Quý Hành cười rạng rỡ, "Ha ha, hôm nay là thứ Bảy."
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện ngoài cửa, nụ cười trên mặt cậu ta ngay lập tức tắt lịm.
Người đàn ông với khí thế mạnh mẽ khiến Quý Hành không biết đặt tay chân ở đâu, yếu ớt gọi một tiếng, "Anh."
Phó Kinh Nghiêu lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, "Anh đã nói gì lần trước, em còn nhớ chứ?"
Quý Hành nở một nụ cười gượng gạo, "Ha ha, anh, em tất nhiên nhớ, tuyệt đối không quên."
Tiền Phú Quý nhịn cười, may mắn là ông ta không có người anh như vậy.
Ông nội, bà nội ông ta đã mất, ba mẹ ông cũng mất, cả cô, chú của ông ta cũng đã qua đời, người thân trong nhà gần như không còn ai.
Tiền Phú Quý thật sự rất đáng thương, chỉ còn lại một con phố để thu tiền thuê nhà.
Quý Hành âm thầm lườm ông ta, không dám nói thêm gì.
Phó Kinh Nghiêu vòng qua cậu ta, theo sau Lâm Khê đi vào.
Các cụ ông, cụ bà đeo kính lão, tò mò quan sát người đàn ông mới đến.
Ồ, mặt mới.
Họ nhìn nhau, rồi cười đầy ý nghĩa.
Người đàn ông này, là chồng của đại sư?
Ừm ừm, chắc chắn là thế rồi.
Đại sư có con mắt nhìn người thật tốt.